
bộ dường như đã tra được chút manh mối, hình như có liên quan tới Hàn
Thục phi?”
“Việc này Hình bộ sẽ tự điều tra, ngươi không cần lo lắng, cũng đừng nhiều chuyện.” Lộ Ánh Tịch quét mắt liếc nàng ta một cái, ánh mắt sắc bén. Không khó để nhìn ra, Tê Điệp đang muốn hướng mũi nhọn về
phía Diêu Hiền phi, không hy vọng Hàn Thục phi chịu oan uổng mà để Diêu
Hiền phi thoát tội.
“Vâng, Tê Điệp lắm lời rồi.” Tê Điệp ngoan ngoãn cúi đầu.
“Ngươi đang mang thai, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.” Lộ Ánh Tịch đứng lên, khách sáo dặn dò một câu, liền cất bước dời đi.
“Cung tiễn Hoàng hậu nương nương.” Tê Điệp khẽ khuỵu gối, không nói lời thừa thãi.
Lộ Ánh Tịch vừa đi vừa im lặng thở dài. Tê Điệp không hỏi tình trạng
thương tích của hoàng đế thế nào, như không một chút quan tâm, xem ra
giữa nàng ta và hoàng đế, chỉ có quan hệ lợi ích, không có tình cảm gì
đáng nói.
Đi tới cửa bên ngoài tẩm cung của mình, ngước mắt nhìn,
cảnh trước mắt tan hoang, ngay cả hoa cỏ trồng trong sân cũng bị cháy
sạch không phân biệt được hình dáng.
Lộ Ánh Tịch khẽ nhíu mũi, có mùi nhựa cây tùng chưa tan hết. Có thể thiêu hủy một tòa tẩm cung sạch sành sanh, chắc chắn cần phải một lượng lớn dầu tùng. Thích khách có thể
mang nhiều dầu như vậy lẻn vào cung? Nếu nói không có nội ứng, thực sự
khó có thể làm người ta tin được. Nàng càng khẳng định, việc này có liên quan đến hoàng đế. Theo suy đoán, chuyện ở cung Phượng Tê, e rằng sẽ
không được giải quyết.
Mà chuyện thích khách ẩn nấp ở Thần Cung, hẳn
là hoàng đế sẽ càng truy xét chặt chẽ. Hắn bỗng dưng bị trọng thương,
chắc hẳn sẽ không chịu để yên.
Lộ Ánh Tịch nhếch môi, nghĩ thấu mọi
chuyện, nàng dần cảm thấy trong lòng sảng khoái. Nếu là người Lâm Quốc
ám sát nàng, lại liên lụy hoàng đế, với nàng càng có lợi. Về phần Hàn
gia bị vu oan giá hóa, có thể do Diêu Hiền phi tiện tay làm. Trong sự
kiện lần này, phải có cả thảy ba thế lực nhúng tay vào.
Nàng xoay
người, không bước vào cửa tẩm cung, hiên ngang đi khỏi. Nàng đương nhiên sẽ không ngốc đến mức vào mật đạo ngay tại thời kỳ nhạy cảm này.
Trở lại Thần Cung, hoàng đế đã hạ triều sớm, nửa nằm nửa ngồi trên long sàng, vẻ mặt rất mệt mỏi.
“Hoàng thượng đã uống thuốc chưa?” Nàng chậm rãi đến gần, ôn nhu cất tiếng hỏi.
Hoàng đế chăm chú nhìn về phía nàng, bỗng dưng nói: “Hàn Thục phi khóc lóc kể lể với Trẫm.”
“Khóc lóc kể lể? Xảy ra chuyện gì?” Nàng thắc mắc.
“Thích khách, tơ lụa.” Hoàng đế chỉ phun ra đúng hai từ, đôi mắt nhắm hờ, hàng lông mày cau lại, có vẻ như lao tâm lao lực quá độ.
Lộ Ánh Tịch yên lặng một lát, lại hỏi: “Hoàng thượng, có phải Diêu Hiền phi xuất thân võ lâm thế gia?”
Hoàng đế bỗng trợn mắt, ánh mắt cảnh giác: “Hoàng hậu vì sao lại hỏi vậy?”
“Thần thiếp chẳng qua hiếu kỳ mà thôi.” Lộ Ánh Tịch mỉm cười, giọng điệu bình thản. Diêu Hiền phi muốn đổ tội cho Hàn gia, nhất định phải trộm được
một ít gấm trước đã. Mà nàng ta còn có tử sĩ, có thể thấy gia thế cũng
không đơn giản.
Hoàng đế bình tĩnh chăm chú nhìn nàng, một lúc sau
thở dài một tiếng, nói: “Trẫm biết nàng đang nghĩ gì. Nếu như nàng muốn
điều tra, cũng có khả năng tra được, thôi thì để Trẫm trực tiếp nói với
nàng. Lăng nhi từ thuở nhỏ đã được đào tạo trở thành sát thủ, bởi vì phụ thân nàng là minh chủ một hội sát thủ trong giang hồ. Lăng nhi ghê tởm
cuộc sống tăm tối như vậy, nên đã bỏ trốn. Khi đó Trẫm còn là hoàng tử,
thường ra cung đi đây đi đó, trùng hợp gặp Lăng nhi đang bị người ta
đuổi giết, Trẫm liền ra tay cứu nàng. Nàng ấy hận chính thân thế của
mình, nên đã giải thích chính mình là con gái của tiêu đầu[1'> tiêu
cục[2'>, bị kẻ thù diệt môn, chỉ còn mình nàng may mắn trốn thoát. Trẫm
thấy nàng ấy lẻ loi một mình, liền lén lút đem nàng về cung.”
[1'> Tiêu đầu: người đứng đầu tiêu cục.
[2'> Tiêu cục: là thường là nơi tập trung những người giỏi võ công làm nghề
vận chuyển, bảo vệ tài sản hoặc con người từ nơi này đến nơi khác.
Lộ Ánh Tịch im lặng lắng nghe. Có thể tưởng tượng năm đó một thiếu niên
khôi ngô sáng sủa tình cờ gặp một thiếu nữ xinh đẹp, thương xót cho thân thế nàng long đong lận đận, luyến tiếc nàng không người thân thuộc, dần dần nảy sinh tình cảm. Thế nhưng đến cuối cùng, thiếu niên ấy đăng cơ
hoàng đế, lại không có khả năng lập một cô gái mồ côi làm Hậu. Từ đó một đoạn tình cảm thuần khiết ngây ngô bị rạn nứt, khó có thể bù đắp.
“Về sau Trẫm tra được thân phận thực của nàng ấy.” Hoàng đế trầm giọng
xuống, có chút buồn bã rầu rĩ, “Trẫm cũng không quan tâm, cũng chưa từng đối chất với nàng ấy, hai bên đều hiểu rõ nhưng không nói thôi. Chỉ là
Trẫm thực sự không cách nào giữ lời hứa, phong nàng ấy làm Hoàng hậu.”
“Biết rõ làm không được, sao còn hứa hẹn?” Giọng nói Lộ Ánh Tịch cũng rất
nhỏ, cũng có chút phiền muộn. Nàng không có cơ hội nghe được lời hứa
muốn nghe, bản thân lại càng không có dũng khí nói ra những lời như vậy. Những tình cảm từ hai phía, cõ lẽ đã định trước không có kết quả tốt.
Hoàng đế nhếch môi cười gượng, trả lời: “Thời niên thiếu hết sức lông bông.
Trẫm từng nghĩ tới, Trẫm có thể vì nữ tử