
lần đầu tiên mất khống chế như thế này, Mạc Yên biết nếu như anh muốn cứng rắn tiến tới cô, thì cô tuyệt đối không thể ngăn
cản sự xâm lược của anh. Nhưng mỗi lần đến phút cuối, Nam Bá Đông đều
như vừa rồi, cuối cùng chạy vào phòng tắm, tắm nước lạnh để giải quyết.
Cô có thể cảm giác được ý nghĩ mãnh liệt của Nam Bá Đông đối với cô, cũng
cảm giác được dục vọng muốn chiếm lấy mãnh liệt của anh đối với cô.
Nhưng mấy lần đến phút cuối, anh luôn lựa chọn dùng phương pháp này để
tiêu trừ dục vọng của mình.
Tại sao? Là sức hấp dẫn của cô không đủ để làm cho anh để ý sao?
Mạc Yên thật sự không hiểu, cũng cảm giác có chút thất bại!
Vừa nghĩ tới đây, đột nhiên cả người của Mạc Yên run lên, rốt cuộc thì cô
đang muốn suy nghĩ gì đây? Thế mà cô lại không kháng cự ở cùng một chỗ
với anh? Sự xấu hổ của cô đã đi đâu rồi? Tại sao cô có thể dễ dàng quên
đi những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô như vậy? Tại sao cô có thể
dễ dàng quên đi nỗi hận đối với anh?
Mạc Yên tựa đầu chôn sâu vào hai đầu gối như con đà điểu, hận không được muốn mất đi tất cả cảm giác của mình, để cho cô từ nay về sau đều chui vào trong khe hở vĩnh viễn
biến mất mới thôi.
Bên trong phòng tắm, Nam Bá Đông đưa tay mở vòi sen để cho nước lạnh như băng chảy từ trên đầu của anh chảy xuống.
Nước lạnh như băng ngay lập tức dập tắt dục hỏa sôi sùng sục ở bên trong cơ
thể của anh, cũng làm cho cổ độc bởi vì tình dục phát động mà chậm rãi
hạ xuống.
Từng đợt đau đớn truyền đến từ trong tay chân và gân
mạch của anh như có vô số côn trùng đang cắn nuốt ở trong máu thịt của
anh. Anh đau đớn đến mức phải thở hổn hển, đôi tay vì quá thống khổ mà
nện vào vách tường, hai tròng mắt đỏ ngầu tựa đầu vào vách tường, cho
đến khi đau đớn được giảm dần. Anh mới vô lực theo vách tường trượt
xuống ngồi trên sàn nhà.
Theo nước chảy trên đỉnh đầu, cho dù anh có cứng rắn như thế nào, thì giờ đây trong khoé mắt cũng chậm rãi chảy
ra hai hàng nước mắt như dòng sông chảy xuống.
Cuối cùng anh cũng không thể yêu cô, không cách nào cho cô hạnh phúc.
Nam Bá Đông từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy bộ dáng cuộn tròn đáng thương của Mạc Yên ngồi trên đất, trong lòng lại nổi lên một trận thương tiếc.
Anh khom lưng một tay nâng cô từ dưới đất lên, chống lại cặp mắt kinh hoàng của cô là nụ cười dịu dàng của anh, "Dưới đất lạnh lắm, đừng để bị
lạnh! Nếu như mệt mỏi thì lên giường nằm đi."
Mạc Yên không có kháng cự, tuỳ anh cởi quần áo của cô, lại đổi đồ ngủ cho cô, cô như khúc gỗ tuỳ ý anh động tay trên người mình.
Yêu, không thể vui vẻ yêu, mà hận, cũng không thể vui vẻ hận...
Cái loại cảm giác yêu và hận đều không thể này như đao phủ của tình cảm, đang lăng trì từng nhát từng nhát trên người của cô.
Lúc này, cô chỉ cảm thấy một loại lạnh lẽo từ trong xương tủy càng không ngừng lan ra...
Nam Bá Đông như biết rõ suy nghĩ của cô, cũng không làm gì, chẳng qua chỉ
lẳng lặng ôm cô vào ngực, nhẹ nhàng vuốt lưng của cô, tâm thần của Mạc
Yên chậm rãi được buông lỏng, hơi thở dần dần ổn định.
Cảm giác được Mạc Yên đang tiến vào mộng đẹp, Nam Bá Đông mới thở dài một hơi.
Lúc này anh mới phát hiện, một đống lời nhảm nhí anh vừa nói lại không có nói ra ba chữ quan trọng nhất kia.
Thôi được! Cứ như vậy đi! Có mấy lời, có lẽ không nói ra vẫn tốt hơn!
Ánh mắt của Nam Bá Đông cúi xuống nhìn khuôn mặt trắng nõn và mềm mại của
Mạc Yên, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói, "Yên nhi, anh chỉ hi vọng nếu có
một ngày em nhớ lại chuyện cũ, em có thể nhớ rõ ràng đã từng có một
người đàn ông, anh ta đã từng yêu em sâu lắng!"
Ở nơi Nam Bá Đông không nhìn thấy, lòng dạ độc ác của Mạc Yên đang đau đớn đến co rút...
***
Trong nháy mắt hai ngay đã trôi qua, hôm nay trong trang viên của nhà họ Nam, đèn đuốc rực rỡ, khách khứa đầy nhà.
Lấy tư cách là người nắm quyền của gia tộc trăm năm của nhà họ Nam, lễ đại
thọ sáu mươi của Nam Bác Thao dĩ nhiên phải long trọng ăn mừng. Những
người trong giới kinh doanh càng thêm xu nịnh, chỉ tiếc cánh cửa của nhà họ Nam quá cao, không phải ai muốn vào cũng vào được. Hôm nay có thể
trở thành tân khách bước vào cửa chính của nhà họ Nam, tất nhiên không
phải giàu sang thì là địa vị cao quý.
Vì để buổi yến tiệc này có
thể tiến hành thuận lợi, cũng có kết thúc mỹ mãn, Nam Bác Thao phát
động tất cả lực lượng an ninh của gia tộc nhà họ Nam, yêu cầu người làm
phải đảm bảo an toàn cho các khách quý.
Trong trường hợp như vầy, bất kể tân khách nào có chút tổn thương đều có trăm hại mà không có lợi đối với danh dự của nhà họ Nam của ông.
Tiệc tối chính thức bắt đầu vào lúc bảy giờ.
Cả trang viên đều vui mừng, tụ thành tốp năm tốp ba, ai cũng quần áo tóc tai đẹp đẽ, ly đụng liên hồi, cười nói vui vẻ.
Thân là ông chủ và bà chủ nên trên mặt của Nam Bác Thao và Hàn Thiên Á đều
là nụ cười thân thiết, trước sau vội vàng chào hỏi khách. Mà lấy tư cách là người mà Nam Bác Thao chuẩn bị giao quyền, Nam Bá Đông đều đi theo
bên cạnh của Nam Bác Thao. Nam Bác Thao càng không ngừng giới thiệu Nam
Bá Đông cho các doanh nhân nổi tiếng nhất England biết mặt.
Hàn