Teya Salat
Quân Môn Sủng Hôn

Quân Môn Sủng Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327685

Bình chọn: 8.00/10/768 lượt.

hắn tốt đến đâu cũng không chịu được nhục nhã như vậy, tự ái của hắn không cho phép hắn mất sạch thể diện trước mặt người đàn ông khác.

Thang máy đinh một tiếng mở ra, hắn hừ lạnh, đi ra khỏi thang máy không hề quay đầu lại.

Nhìn bóng dáng kiêu ngạo kia, Dịch Khiêm khẽ thở dài một cái, nếu biết như vậy trước kia sao còn làm như thế.

Đỡ người trong ngực đi ra khỏi thang máy, anh cúi đầu nhìn dáng vẻ mè nheo đang ra sức lay đầu của cô, trong ngực ẩn nhẫn vì bị cô cọ xát muốn bốc hỏa, nhanh chóng lấy điện thoại gọi tài xế, trong chốc lát, chiếc xe

màu đen đã dừng lại trước mặt bọn họ.

Mới vừa ngồi lên xe, vốn là người say rất an phận, trải qua một phen giày vò của Đường Minh Lân,

nhất thời phát tác sự điên khùng khi uống rượu!

Mở đôi mắt lờ đờ

vì say rượu, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, bàn tay bé nhỏ gãi gãi ngực anh, cuối cùng rơi trên gò má của anh, nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, giống như đang phán đoán xem anh là ai, sau khi thấy rõ ràng, cô cười ngây

ngốc, khẽ gọi, “Dịch thiếu…”

Một tiếng gọi nhỏ nhẹ mềm mại, hơn nữa cô vừa mới mè nheo như vậy, Dịch Khiêm khẽ vặn lông mày, con mắt tối thêm vài phần.

“Tôi nợ anh giống như…giống như càng ngày càng nhiều, còn không biếtphải làm sao đây nữa ?”

Vì uống rượu, tay của cô hơi lạnh, thế nhưng anh lại không muốn đem bàn

tay nhỏ trên mặt kéo xuống, mặc cho cô vuốt trong vô thức, một tay khác

ôm eo cô thật chặt, để cô tận lực tựa sát vào mình, tránh đụng vào cửa

sổ.

“Tôi không muốn cô trả.” Mặc dù biết rõ cô đang say, anh vẫn nhẹ nhàng trả lời từng câu một.

Từ cái phút bắt đầu kia, anh đã không nghĩ muốn cô đáp trả, nhưng nếu như

thế, bây giờ anh lại bắt đầu muốn ra điều kiện với cô rồi.

“Nhưng tôi không muốn nợ anh…rất không muốn!” cô mở to mắt, quật cường lắc đầu một cái, vừa cúi đầu đã đụng phải xương quai xanh của anh, đau đến mức

cô chau cả lông mày.

Bất đắc dĩ thở dài, anh đưa tay vuốt vuốt

cái trán của cô, động tác êm ái, trong lòng ão não, vừa rồi anh cũng

không nên để cho cô thay mình uống rượu, coi như thích nhìn dáng vẻ bảo

vệ của cô cũng không nên!

“Nếu như mà tôi không trả nổi nữa,

tôi…tôi liền lấy thân báo đáp là tốt nhất…” cô cười ngây ngô, men rượu

vào, cơ bản cũng không biết mình vừa nói cái gì.

Thế nhưng anh lại rất tự nhiên thuận theo cô một câu, “cái này cũng có thể.”

Vừa mới dứt lời, anh mới ý thức được cô vừa nói cái gì, mãnh liệt kinh hãi, chậm rãi ngồi dậy, hình như sửng sốt chốc lát, anh cúi đầu nhìn cô gái

uống say trong ngực, không khỏi cười một tiếng, lấy điện thoại ra nhấn

mấy cái, không khỏi hỏi thêm một lầ cơ hồ mang theo một chút giọng điệu

dụ dỗ, “Ân Ân, cô vừa mới nói gì, tôi không nghe thấy.”

“Tôi

nói…tôi lấy thân báo đáp…” hí mắt, cô cười ngây ngốc với anh, thấy anh

giống như không chút cử động, cô cho rằng anh không thích, sau đó lại

đổi một chút, “Nếu không, trả không nổi tôi…tôi lấy thịt đền bù?!”

“…” hai chữ “đền thịt” nhất thời khiến khóe mắt anh kéo ra, anh là đàn ông, tự nhiên sẽ hiểu hai chữ này có ý nghĩa gì, nhớ tới ngày đó Thẩm Bùi

Bùi cùng Lăng Thiếu Phong cò kè mặc cả ở trong phòng bao riêng, anh

không khỏi giương môi cười cười, “Cô muốn đền thịt, vậy cũng phải hỏi

một chút xem tôi có đồng ý không chứ!”

Anh lần đầu tiên thấy

được, cô uống say chân chính là dáng vẻ gì, một chai rượu đỏ sẽ không

say khướt, 5 ly rượu trắng cô lại say thật, như vậy tính ra, tửu lượng

của cô thật sự không kém, chỉ là trình độ say khác nhau mà thôi.

“Tôi đây không phải là đang hỏi anh…sao? Anh chọn…chọn cái nào?”

“Tôi sẽ chọn lấy thân báo đáp…” ánh mắt anh nhìn cô, cười nhạt, án cái trán

của cô lên xương quai xanh của mình, giữ giọng nói, cất đi điện thoại di động, ngước mắt liếc nhìn chỗ tài xế, quay đầu đi không nói thêm gì

nữa.

Hơi lạnh dính vào trên cái trán nóng bỏng của cô, cô cảm thấy rất thoải mái, cứ như vậy nhắm mắt trầm lắng ngủ thiếp đi.

Vậy mà, việc về sau lại làm cho Dịch Khiêm nhức đầu.

Bế cô trở về phòng ngủ, mới vừa đặt lên giường được một lúc, người đang

nằm đột nhiên buồn nôn, mơ mơ màng màng nghiêng người qua ói thẳng vào

trên thân anh!

Cúi đầu nhìn vết bẩn trên ngực, Dịch Khiêm khẽ

chau mày, bất đắc dĩ xoay người vào phòng tắm rửa đi mùi trên người, anh có chút thích sạch sẽ, áo sơ mi bẩn thành như vậy anh thật sự không thể mặc nữa, định ném vào trong thùng rác.

Vắt khăn nóng ra ngoài,

anh để trần nửa thân tỉ mỉ lâu khô miệng cho cô, vừa muốn đứng dậy,

người trên giường theo tiềm thức bắt được tay anh, anh ngẩn người, vốn

muốn đem tay cô thả lại trên giường, ai ngờ cô lại nắm chặt không thả,

còn theo bản năng ôm cánh tay anh vào trong ngực, nghiêng người sang tìm một tư thế thoải mái tiếp tục ngủ say.

Đè ép thân thể ngồi bên giường, Dịch Khiêm cười khổ, về sau cho dù là trường hợp nào cũng quyết không để cho cô uống say!

Chậm rãi nghiêng người sang tựa vào trên giường, anh thận trọng ôm cô vào

trong ngực, trong giấc mộng tiềm thức con người luôn hướng về nơi ấm áp

mà dán vào, gò má nóng bỏng dính vào vòm ngực trần của anh, thoải mái cọ xát, lần đầu tiếp xúc t