
hân mật, anh chợt khẽ run!
“Ân Ân…” anh ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng xóa, có chút nhức đầu tự lẩm bẩm, “Người này là đang muốn hành hạ chết mình sao?”
Cười khổ một tiếng, anh không đổi sắc đem ngọn lửa cuồn cuộn ép xuống, kéo
tấm thảm mỏng đắp lên cho cô ngủ được thoải mái một chút.
Mà cả
đêm, khi anh vừa chợp mắt, hai lần đều bị cô say rượu đè ở phía dưới,
nhưng vẫn bình an vô sự vượt qua, quá tam ba bận, về sau nếu họ thật sự ở chung một chỗ, cô muốn ầm ĩ ở trên, vậy đến lúc đó anh cũng không dung
túng cô là không được!
Điện thoại vẫn ở trong túi, anh lấy điện
thoại ra, tìm đoạn mới vừa ghi âm, không biết nghe lại bao nhiêu lần,
nghe được bốn chữ lấy thân báo đáp từ trong miệng cô nũng nịu nói ra,
giống như đang trưng cầu ý kiến của anh, mặc dù biết rõ cô chỉ là uống
say nói bậy, nhưng anh vẫn không nhịn được mà lòng muốn nở hoa.
Lấy thân báo đáp, anh ngược lại thật hi vọng có một ngày như thế.
Mở to mắt cho đến khi trời sắp sáng, anh mới chậm rãi nhắm mắt lại ngủ, mà khi tỉnh lại, cũng là vì tiếng thét chói tai của Úc Tử Ân mà tỉnh lại.
Nghe được tiếng thét chói tai của cô, anh còn chưa mở mắt cũng đoán được
chuyện gì đã xảy ra, tâm lý đã có chuẩn bị, anh lại càng thêm bình tĩnh.
Mở mắt ra, anh nhìn cô gái ngồi một bên đang cuồng loạn gãi đầu, bất đắc
dĩ cười cười ngồi dậy, an tĩnh nhìn cô, đợi cô chú ý tới mình đã tỉnh.
“Dịch, Dịch thiếu…” vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông để trần nửa
người trên tựa vào giường, sắc mặt an nhiên nhìn cô, cô không khỏi có
chút sửng sốt!
Tầm mắt rơi vào trên dáng người ngang tàng, không
một chút thịt thừa, tỷ lệ vóc dáng hoàn mỹ cùng một sắc đồng cứng cỏi,
bộc phát hấp dẫn mê người, không chút nào thua thiệt siêu mẫu nam đẳng
cấp quốc tế, thật sự không biết, dưới áo sơ mi của anh còn có một vóc
người khiến cho người ta phải sợ hãi than khóc như vậy!
Cúi đầu
nhìn lại mình, lại nhìn một chút người đnag ở trần kia, cô nhất thời đỏ
mặt, lúng túng đến không ngóc đầu lên được, say rượu mất lý trí, lúc này cô thật sự xong đời rồi!
Chứng cớ xác thật, cô thật sự đã đem cái người đàn ông tôn quý này ăn sạch?
“Ân Ân…” thấy cô cúi đầu nãy giờ không nói gì, Dịch Khiêm khẽ gọi cô một
tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, mang theo một chút trấn an cùng lo lắng.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, cô khẩn trương luống cuống nhìn anh, án mắt như lưu
ly có ý niệm bất cứ giá nào, “Dịch thiếu, tôi…tôi hôm qua uống say…”
“Ừm, không tệ, cô còn nhớ rõ cô uống say đấy.” anh cười nhạt, không muốn cứ hù dọa cô như vậy.
“Tôi…tôi hôm qua sẽ không thật sự đem anh…đem anh cường bạo chứ?” to gan nói ra
mấy chữ kia, mặt cô nhất thời hồng như tôm luộc, đỏ ửng đỏ ửng.
“ Nếu như đem tôi cường bạo, Ân Ân cô sẽ chịu trách nhiệm sao?” Nhìn dáng vẻ mơ hồ của cô, anh dường như hiểu ra cái gì, mới vừa tỉnh ngủ cô còn
chưa đủ tỉnh táo, rất dễ lừa gạt!
“Chịu trách nnhiệm à…” nheo
lông mày, cô gian nan nuốt một ngụm nước bọt, cái trán thình thịch có
chút tội nghiệp, “Tôi sợ tôi không chịu nổi trách nhiệm…”
“Hả?
chẳng lẽ cô quên hôm qua đã nói với tôi cái gì sao?” chau chau mày, anh
nén cười, vẻ mặt thành thật nhìn cô, mặt không đổi sắc đào bẫy cho cô
nhảy vào.
“Hôm qua tôi uống say, không nhớ rõ mình nói cái gì…” cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, một chút cũng không nhớ ra được.
“Cô nói, thiếu tôi nhiều như vậy cũng không biết phải làm sao, liền lấy thân báo đáp.” "Ngày hôm qua uống
quá say, không nhớ rõ mình đã nói cái gì. . . . . ." Cô nghiêng đầu suy
nghĩ một chút, nhưng cũng không nghĩ ra cái gì cả.
"Cô nói, thiếu tôi nhiều như thế không biết phải trả sao, liền muốn lấy thân báo đáp."
". . . . . ." Cô đưa đôi mắt màu nâu nhìn chằm chằm anh, cô sửng sốt khi
không thể tin được những lời anh nói, sửng sốt một hồi lâu mới bừng
tỉnh, "Tôi. . . . . . Tôi không nhớ rõ, tôi đã uống quá say, một chút
cũng không nhớ ra. . . . . ."
Không phải cô muốn quỵt nợ hoặc là cố quên đi, mà thật sự cô không nhớ gì cả!
Cái gì mà lấy thân báo đáp, cô uống say rượu rồi nói những lời này sao? Ông trời, ông còn muốn cho cô sống tiếp nữa không vậy!
"Thật sự không nhớ gì sao?" Bị người khác chăm chú nhìn mình, đáy mắt mơ hồ có ánh sáng lóe ra.
"Thật sự không nhớ. . . . . ."♡Diễn☆đàn☆LÊ☆QUÝ☆ĐÔN♡Cô né tránh ánh mắt nóng
rực của anh, thật không dám tưởng tượng bản thân mình uống rượu say rồi
nói ra những lời như thế
"Nếu không nhớ nổi, vậy thì tôi sẽ giúp
cô nhớ ra!" Nói xong, anh đi lại phía tủ đầu giường cầm lấy di động của
mình, mở đoạn ghi âm lên cho cô nghe lại.
"Tôi nói. . . . . . tôi nói là tôi lấy thân báo đáp. . . . . ."
"Nếu không, tôi trả không nổi. . . . . . Tôi lấy thịt thường?!"
". . . . . ." Nghe những lời như thế, da mặt của cô bắt đầu cháy rừng rực, cúi đầu sửng sốt không thể tin chính mình lại nói ra những lời như thế!
Cái gì mà thịt thường, đều do sắc nữ Thẩm Bùi Bùi mà ra, nó cứ ở trước mặt
cô nói về chuyện thịt thường, làm cho cô khi uống say thuận miệng mà nói ra những lời đó, hơn nữa còn ở trước mặt Dịch Khiêm, cô thật hận không
đào được một cái hang chui xuốn