pacman, rainbows, and roller s
Quân Môn Sủng Hôn

Quân Môn Sủng Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327301

Bình chọn: 10.00/10/730 lượt.

eo, "Hôm nay chúng ta không thể trượt tuyết rồi, chúng ta về khách sạn trước đi."

"Hả? Sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Có thể nói cho em biết

hay không, để cho em bớt lo lắng?" Thấy anh do dự, cô dịu dàng trấn an:

"Yên tâm đi! Em không phải là một cô gái yếu đuối, sẽ không cho anh thêm phiền toái đâu!"

Nhìn bộ dáng cố chấp của cô, Dịch Khiêm khẽ

cười một tiếng, nắm chặt tay của cô "Chung quanh đây có mấy con chuột

cắn người. Chúng đã leo lên đến núi, chỉ là chúng trốn tránh tương đối

khá."

". . . . . ." Đuổi theo bước chân của anh, cô chợt hiểu hai chữ con chuột kia là ý gì, đôi mắt vốn nhu hòa lại trở nên sắc bén,

quay đầu, cô đưa đôi mắt cảnh giác nhìn chung quanh, bước nhanh hơn,

nghiêng thân gần sát cánh tay của anh, "Như vậy thì chúng ta về khách

sạn trước đi!"

"Ừ." Biết cô đã hiểu ý của mình, anh quay đầu nhìn cô một cái, nhàn nhạt nhếch môi, "Đừng lo lắng, có anh ở đây!"

"Em không lo lắng cho mình, tương đối lo lắng cho anh." Mặc kệ đối phương

là đến đây tìm ai, mấu chốt là ở nơi này, cô không thể không cẩn thận

một chút.

Ít nhất, cô là trải qua huấn luyện nghiêm khắc, hiểu

được thế nào là bảo vệ mình. Còn anh chỉ là một công tử khiêm tốn, nếu

gặp nguy hiểm thật, dù làm bất cứ chuyện gì cô cũng không để cho anh bị

tổn thương!

"Không cần lo lắng cho anh, anh là đấng mày râu, làm

sao lại không biết cách bảo vệ mình? Ngược lại em... anh tương đối lo

lắng cho em nhiều hơn." Buông tay ra, anh ôm cô vào trong ngực, "Ân Ân,

mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều phải bảo vệ an toàn cho tánh mạng mình,

biết không?!"

Trong vấn đề này, cô có kiên trì, hẳn anh cũng sẽ

cố chấp, cô nhất định sẽ không tranh chấp với anh, gật đầu một cái xem

như đồng ý.

Nơi xa, mặt trời rực rỡ giắt bầu trời xanh thẳm,

phong cảnh đỉnh núi, cách trời xanh rất gần, nhưng cũng ẩn núp nhiều hơn mấy phần nguy cơ. Vậy mà, điều khiến cô không ngờ chính là, bọn họ còn chưa được đứng trong xe cáp thì tiếng

còi báo động đã vang lên trên núi tuyết trống trải.

Chợt dừng

bước chân, Úc Tử Ân cảnh giác, phân tích rõ phương hướng của tiếng còi

báo động, ý thức được là từ xe cáp truyền tới, cô nhánh chóng kéo người

bên cạnh, khẩn trương đem anh bảo vệ phía sau lưng, toàn thân phòng bị

khiến cho người đứng phía sau đau lòng chau mày.

Anh lại có thể

luân lạc đến mức phải cần tới sự bảo vệ của cô, cười khổ một tiếng, anh

tự tay ôm cô vào trong ngực, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Không cần khẩn trương, anh cũng không phải vô dụng, năng lực bảo vệ em vẫn có.”

“…”quay đầu lại, cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt thâm thúy của anh khiến cho cô

cảm thấy an tâm tự tin và trầm ổn, gật đầu một cái, không nói thêm gì

nữa, lúc quay đầu lại đã thấy Văn Khâm bước nhanh về phía bên này.

“ Thế nào?” Văn Khâm vừa đến, Dịch Khiêm liền mở miệng hỏi.

Khẽ thở dốc, Văn Khâm khẩn trương nhìn về phía Dịch Khiêm, “Xe cáp bị hư, sợ là chúng ta cũng không thể xuống núi.”

“ Lại trùng hợp như thế, xem ra bọn họ có lòng muốn đem chúng ta giữ lại

trên núi.” Hài hước cười một tiếng, anh quay đầu nhìn về đám đồ được

chuẩn bị đầy đủ bởi những người yêu trượt tuyết, lòng nảy ra một cách,

cúi đầu từ trong túi móc ra một tấm bản đồ, nhìn kỹ một chút, “Trên núi

không an toàn, chúng ta cần nhanh chóng xuống núi.”

Ngước mắt, anh nhìn cô gái trước mắt, dịu dàng hỏi, “Ân Ân, biết trượt tuyết không?”

“ Biết!” Cô gật đầu, chợt hiểu được ý trong lời nói của anh, khẽ cười nhẹ hòa hoãn không khí, “Chúng ta trượt tuyết đi xuống rất tuyệt! Kỹ thuật

trượt tuyết của em không tệ, ba chúng ta có thể tỷ thí một chút, người

nào thua khi trở về sẽ phải làm lao công kéo túi hành lý.”

“ …” Văn Khâm và Dịch Khiêm liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ cười cười, cũng không có ai nói thêm điều gì.

“Nếu Ân Ân muốn tỷ thí, cũng không thành vấn đề, Văn Khâm, đổi trang bị đi!” Anh không hề lo lắng cho năng lực của cô, chỉ là nơi này là địa bàn của người khác, anh phải đảm bảo an toàn 100% cho cô về sau mới không phải

băn khoăn việc gì.

“ Tốt!” gật đầu, Văn Khâm bước nhanh về nơi để trang bị.

“Chúng ta cũng đi thôi!” kéo cánh tay anh, Úc Tử Ân lôi kéo anh đi về phía nơi để trang bị, vào lúc này điều cô quan tâm nhất chính là làm thế nào

tranh thủ từng giây từng phút ngăn cản người dẫn bọn cô tới chân núi

tuyết này.

Suy nghĩ một chút, núi tuyết lớn như vậy, trong khoảng thời gian 1 tiếng đám người kia muốn tìm được bọn họ cũng không phải là chuyện dễ dàng, tính toán như vậy, bọn họ muốn xuống núi vẫn còn có

thời gian.

Nhưng mà…đối phương đã biết bọn họ ở trên núi, điều

duy nhất cô có thể chắc chắn chính là những vùng phụ cận đang có không

ít cặp mắt canh chừng bọn họ!

Đáng chêt! Cô thế nhưng lại sơ suất quá, một chút cảnh giác như vậy cũng không duy trì được.

Lơ đãng liếc nhìn vẻ mặt ão não của cô, bước chân Dịch Khiêm dừng lại nhìn cô, “Sao vậy?”

“Không có việc gì! Chẳng qua chỉ cảm thấy mình lần này rất đần.”

“ con gái ngốc một chút tương đối đáng yêu.” Khẽ cười, anh mang theo cô

bước vào nới để trang bị. Trước khi bước vào cũng không quên cảnh giác

quét