Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Quân Môn Sủng Hôn

Quân Môn Sủng Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325481

Bình chọn: 8.00/10/548 lượt.

ế ngồi xuống, Úc Tử Ân nhận lấy ly hồng trà, ngước mắt nhìn về

phía người đàn ông có vẻ âm trầm hơn đang ngồi đối diện, cười nhạt, "Gọi điện thoại cho tôi nhiều lần như thế là có chuyện gì quan trọng muốn

nói sao?"

"Không có chuyện thì không thể hẹn gặp mặt em sao? Mặc dù về sau em sẽ

trở thành Dịch phu nhân, nhưng cũng không cần xa lánh bạn bè như thế

chứ?"

Chống cằm, Úc Tử Ân hơi híp mắt lại, "Hai chúng ta cũng không coi như là bạn bè, mà đúng ra là quan hệ chồng trước và vợ trước, dễ dàng làm cho

người ta hiểu lầm! Đến lúc đó nếu như anh ấy cảm thấy chúng ta dây dưa

không rõ ràng, vậy tôi cũng không biết phải giải thích thế nào."

"Nói cho cùng, là em không muốn để cho Dịch Khiêm Mạch hiểu lầm phải

không?" Hài hước cười cười, Đường Minh Lân khổ sở nhìn cô, ngực bắt đầu

có chút không cam tâm và muốn lẫn trốn rồi, mờ ảo cảm thấy có chút đau

lòng.

Vì sao ban đầu anh lại ngu như thế, cứ cho là mình có năng lực khiến cho cô hồi tâm chuyển ý. Nhưng nếu như ban đầu anh cứ một lòng ép buộc,

không buông cô ra thì không biết bây giờ giữa bọn họ đang phải ở trong

hoàn cảnh nào nữa?

Chưa bao giờ nghĩ tới giữa bọn họ sẽ trở thành người xa lạ, hôm nay đã

thể nghiệm được, có thể cảm nhận được sự chua xót trong trái tim mình,

đau đến khó chịu.

"Hôm nay người tôi quan tâm cũng chỉ có anh ấy, dĩ nhiên là nên vì anh

mà suy tính một chút, hơn nữa anh ấy cũng sắp thành chồng của tôi rồi,

thân là một người vợ thì nên thay anh suy tính chứ."

Quay đầu đi, cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đúng là vẫn còn hơi xúc động,

"Mặc dù anh không buông tay, giữa chúng ta cũng không thể bình yên sống

qua ngày. Đường Minh Lân, giữa chúng ta cứ như vậy đi, chỉ mong về sau

anh sẽ gặp một cô gái tốt hơn tôi."

Lâm Quân Dao cũng tốt, những người phụ nữ khác cũng được, bây giờ cô và anh đã trở thành người xa lạ.

"Vợ, à. . . . . ." Tròng mắt chăm chú nhìn ly cà phê trước mặt, Đường

Minh Lân cười khổ một tiếng, "Đã từng có người làm vợ của anh, vì anh mà cân nhắc rất nhiều chuyện?"

Dù chỉ là một chút, anh cũng không cảm thấy hối hận khi yêu cô gái này.

"Thời gian đã qua hơn nữa năm, anh có từng vì tôi mà suy nghĩ chưa?

Đường Tam, tôi không muốn nói lại chuyện cũ với anh, chúng ta đã ly hôn, lại nói những thứ đó thì không có ý nghĩa. Hơn nữa giữa chúng ta cũng

chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng, không dính dấp tình cảm, quá khứ như

thế nào thì cũng đã qua rồi, dừng bước đứng tiến lên, như thế chỉ làm

cho cả hai đau khổ hơn."

"Ân Ân, thật xin lỗi, trước kia là anh quá bất cần đời không hiểu chuyện yêu em, hiện tại đã hiểu, nhưng em vẫn còn yêu chứ?"

Hình như đây là lần đầu tiên cô nghe từ “Yêu” được nói ra từ miệng của

Đường Minh Lân, Úc Tử Ân hơi cười cười, không muốn khởi động lại vấn đề

này, hay là nói căn bản giữa anh và cô chưa từng có bất cứ tình yêu nào.

Miễn cưỡng tựa vào ghế sa lon, cô cười nhìn anh, bộ dáng hồn nhiên lại

có chút buông thả, "Đường công tử, tình yêu tôi vẫn có, chỉ là nó đã lên giá. Thịt heo cũng có thể tăng giá, tại sao tình yêu của tôi phải rẻ

hơn giá thịt heo?"

"Vậy anh phải trả giá bao nhiêu thì em mới trở lại bên cạnh anh!" Cô

không tập trung cũng không thèm để ý, kích thích giác quan mà anh đang

giữ, khoảng cách giữa anh và cô, hình như dần dần rõ ràng hơn.

Có ít thứ không cách nào vượt qua, sợ rằng cả đời cũng không vượt qua được.

Hơi híp mắt lại, cô nhìn người đàn ông đối diện, lắc đầu một cái, lơ đãng thấy bóng dáng của người đang đi ở hành lang đối diện

Hình như người đó cũng nhìn thấy cô, nhàn nhạt gật đầu một cái, sau khi

phân phó công việc với thư ký xong liền đi tới bên này, không chút để ý

ngồi xuống chỗ cạnh Úc Tử Ân

Sau khi ngồi xuống, Dịch Khiêm Mạch nhíu mày nhìn về phía người đàn ông

đối diện, hình như cũng không ngoài ý muốn, "Đường Tam, làm thế nào lại

trùng hợp như vậy?!"

"Có lẽ những lời này phải để tôi nói mới đúng." Đặt tách cà phê xuống,

Đường Minh Lân bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười, trả lời một

câu.

"Vừa lúc tôi đến đây liên hoan với khách hàng, nhìn thấy hai người lại ở đây, nên đến đây chào hỏi một tiếng." Quay đầu, anh nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, "Mới rồi sao em lại cười vui vẻ như vậy, Đường Tam thiếu nói

chuyện gì đó buồn cười lắm sao?"

"Đường Tam thiếu nói, muốn em ra giá làm thế nào để em trở lại bên cạnh

anh ấy. Dịch tiên sinh, cái này anh nên ra giá đi! Xem ra việc em sắp

trở thành vợ của anh, hiện tại em cũng đáng chút tiền nhỉ."

Dịch Khiêm Mạch nheo lại mắt, ngẩn người, quay đầu nhìn về vẻ mặt hờ

hững của Đường Minh Lân – người mà anh không muốn gặp, hài hước cười

cười, "Dịch phu nhân, nhìn anh giống như người buôn lậu không?!"

Xì khẽ một tiếng, anh nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt, "Thật xin lỗi, bảo vật vô giá, không ra giá."

Đứng lên, anh thuận thể kéo cô gái bên cạnh đứng lên theo, "Không có việc gì, chúng ta ra ngoài rồi nói chuyện tiếp."

Dứt lời, anh không đợi Đường Minh Lân mở miệng, ôm cô gái trong ngực xoay người rời đi.

Đường Minh Lân ngồi ở trên ghế sofa, khổ sở nhắm mắt lại, không đứng dậy đuổi theo, c