
ng đồng
ý, mơ hồ cảm thấy áp lực trên bả vai mình nặng thêm mấy phần.
Nhà họ Lâm rơi vào kết cục này thì cũng đơn thuần là gieo gió gặp bão,
là do Lâm Tiểu Uyển quá tự tin vào năng lực của mình, trực tiếp khiến
cho nhà họ Lâm tan nhà nát cửa.
"Còn nữa, muốn nắm cái người phía sau Lâm Tiểu Uyển thì trước đừng động vào Lâm Tiểu Uyển, tôi muốn thấy người sống!"
"Dạ!" Cận vệ ngước mắt liếc nhìn bóng dáng ngồi chính giữa, rùng mình một cái - đây là hành động từ trước đến nay chưa từng có.
Boss muốn người sống, điều duy nhất chính là khiến cho cô ta sống không bằng chết.
"Còn nữa, mấy ngày nay cậu đưa vài người đến đây, đi bảo vệ Tập đoàn Bảo Úc và bảo vệ an toàn cho Tổng giám đốc Úc. Tức nước vỡ bờ, tôi lo lắng
lão hồ ly nhà họ Lâm kia sẽ làm ra cái chuyện gì đó tưng bừng."
"Dạ, tôi biết rồi!"
"Được rồi, các người nhanh đi đi, hôm nay tôi sẽ không đến công ty, có
chuyện gì quan trọng thì trực tiếp gọi điện thoại cho tôi. Tất cả hội
nghị ngày hôm nay chuyển thành hội nghị từ xa, có tài liệu này cần ký
tên mà cậu không thể làm chủ được thì đưa tới chỗ này."
"Dạ!" Văn Khâm cùng cận vệ gật một cái, ăn ý xoay người rời đi.
Chưa đầy vài giây sau khi hai người rời đi, Tiểu Mễ không chịu được liền mở miệng: "Boss, anh nghĩ nên xử trí Lâm Tiểu Uyển như thế nào?"
"Muốn xử lý như thế nào thì hãy hỏi Ân Ân, chuyện này giao cho cô." Dịch Khiêm Mạch quay đầu lại, giơ tay lên kéo đôi bàn tay lạnh lẽo của cô
lại, dịu dàng nói: "Em muốn xử lí như thế nào thì sẽ làm như thế."
"Em không muốn nhìn thấy cô ta xuất hiện trước mặt em nữa, còn dư lại
anh cứ xử lý đi!" Biết anh sẽ không giết chết Lâm Tiểu Uyển, về phần sau này cô cũng không muốn nó có liên quan quá nhiều vào cuộc sống của cô,
lòng của cô quá mềm yếu, không thích hợp làm chuyện lớn, chuyện như vây
giao cho người như anh sẽ tốt hơn.
"Được." Có lời nói này của cô, còn dư lại nên xử lý như thế nào cũng không khó nghĩ cho lắm. Lúc hai người ở nhà, Tiểu Mễ và Tiểu Toa rất thức thời vọt ra bên ngoài
lang thang, đến buổi trưa lại rất đúng lúc xách về nhà rất nhiều món ăn, ăn ý đến khiến cho Úc Tử Ân có chút dở khóc dở cười.
Trong thư phòng yên tĩnh, Dịch Khiêm Mạch đang dùng chat webcam để bắt
cầu một hội nghị trực tuyến với các vị quản lý cấp cao khác, cây viết
nằm trong tay thỉnh thoảng lại ghi chép chút gì đó trên tài liệu, trên
mặt vẻ mặt nặng nề mà nghiêm túc.
Úc Tử Ân bưng Trà Hoa đi vào, hội nghị mới vừa kết thúc, nhìn bóng dáng
bận rộn trên ghế làm việc, cô thả nhẹ bước chân đi đến, vốn định để ly
xuống rồi đi ra, không quấy rầy đến anh, ai biết mới vừa đến gần thì anh liền ngẩng đầu lên, thấy cô thì vẻ mặt nghiêm túc liền xẹt qua một nụ
cười vui vẻ, thò tay ôm cô vào trong lòng.
Úc Tử Ân Ngồi ở trên đùi anh, quay đầu nhìn anh, đau lòng giơ tay lên
giúp anh xoa xoa huyệt thái dương, "Tối hôm qua ngủ không ngon, muốn đi
nghỉ ngơi một chút hay không? Có lẽ anh mệt chết rồi."
"Anh không sao." Chui vào giữa gáy cổ cô, cảm nhận mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, cả người nhất thời cảm thấy an tâm.
Có lúc cảm thấy, điều mình hy vọng cuối cùng chỉ là ôm một cô gái ấm áp
như thế vào trong ngực. Chỉ thế thôi cũng có thể làm cho anh như thuyền
muốn cập bến, mặc dù anh có mệt mỏi hơn nữa vì những công việc ngoài
kia, trở về cũng sẽ không mang theo mặt nạ đối với cô.
"Tập đoàn Lâm Thị nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, anh tính
động thủ như thế nào?" Nhìn anh bận rộn như vậy, cô thật hy vọng mình
cũng có thể chia sẻ một chút.
"Ừ, xuống tay với tập đoàn Lâm Thị không khó, vì Lâm Thị đang mua một
mảnh đất ở ngoại ô với giá cao, vốn dự định xây làng du lịch, mảnh đất
kia phạm vi đến năm trăm mét vuông bây giờ đang được chính phủ dùng, một nhóm khác muốn hợp tác, anh đã bảo Văn Khâm mua lại rồi, chính phủ dùng thì có thể liên lạc với thị trưởng chỗ đó, chỉ cần làm mấy thủ tục,
mảnh đất kia của Lâm thị sẽ được chuyển cho trung gian, nhưng nếu chính
anh xây dựng cái gì đó lên mảnh đất kia, thì mảnh đất của Lâm thị sẽ
thành cũ khoai lang khiến người ta phỏng tay. Có lẽ bây giờ đối với tập
đoàn Lâm thị mà nói, mảnh đất kia sẽ là con bài tẩy cuối cùng của ông
ấy, nhưng mà anh lại muốn khiến mảnh đất kia biến thành bỏ thì tiếc ăn
thì không ngon!"
Nếu đã quyết định muốn giết chết Lâm thị, anh cũng sẽ không cho Lâm Thị
bất cứ cơ hội xoay mình nào, nếu không diệt cỏ tận gốc, gió xuân thổi
vạn vật lại hồi sinh, đạo lý này anh biết rõ.
"Vậy anh đã bắt đầu động thủ sao?" Những quyết định của anh luôn mạnh mẽ và vang dội, tất nhiên cô sẽ không hoài nghi năng lực của anh.
"Ừ, sáng sớm hôm nay đã để Văn Khâm thả gió đi, giá cổ phiếu Lâm thị
đang một đường đi xuống, thời điểm hiện tại, sợ rằng lão hồ ly Lâm thị
đã biết không được bình thường. Cho dù là như vậy, hiện tại trong tay
anh cũng nắm giữ hai mươi phần trăm cổ phần Lâm thị, đủ đưa ông ta ra
trước hội đồng quản trị."
"Ừ, vậy anh phải cẩn thận một chút, chớ bị tính toán." Tranh đấu trên
thương trường quá nhiều gay gắt, cô không hiểu cũng không muốn đầu mình
giao du với kẻ xấ