
e ra đường lớn, xe vững vàng lái về hướng
bệnh viện,
Ở phía sau, Tiểu Mễ cũng lái xe chạy theo, nhớ tới sắc mặt mới vừa rồi
của Dịch Khiêm Mạch, đến bây giờ Tiểu Mễ cũng còn chút cảm giác sợ hãi:
"Chị, chuyện này nếu mà tổng giám đốc trách tội xuống, sợ rằng chúng ta
không thể nào gánh nổi trách nhiệm."
"Vậy bắt đầu từ bây giờ hãy cầu nguyện cho lão đại không có việc gì, nếu không hai ta ai cũng sẽ phải chịu tôi." Đây cũng là lần đầu tiên cô
nhìn thấy ánh mắt kinh khủng như thế của Boss, lạnh lẽo và khắc nghiệt
giống như tử thần vậy, làm cho người ta không nhịn được mà run lên!
Văn Niên đã đứng đợi tại cửa bệnh viện, nhìn chiếc xe vừa dừng lại, dẫn y tá đi tới: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Bị người ta cho uống thuốc mê, không ngoại trừ trong đó còn có những
chất kích thích khác, vẫn còn chưa tỉnh lại, cậu nhanh kiểm tra cho cô
ấy đi!"
"Đươc! Trước tiên, chúng ta nên vào trong trước!" Gật đầu một cái, Văn
Niên liêc nhìn về phía anh trai Văn Khâm đang đi tới, nhanh chóng đẩy
giường bệnh đi vào phòng cấp cứu. Giày vò đến hơn nửa đêm, cuối cùng Úc Tử Ân đã tỉnh lại, trong thoáng
giây mở mắt đã nhìn thấy bóng dáng người đang ngồi trước giường bệnh,
hơi sững sờ, nhìn quanh bốn phía, sau khi biết nơi này là nhà, cô nhíu
chân mày lại, giùng giằng ngồi dậy.
Thấy cô đã tỉnh lại, cuối cùng Dịch Khiêm Mạch cũng thở phào nhẹ nhõm,
đỡ cô đứng dậy, rút một chiếc gối đặt sau thắt lưng của cô, thuận thế
cầm một ly nước đặt ở tủ đầu giường đến đưa cho cô, "Uống nước trước
đi."
"Dịch thiếu, em. . . . . ." Xảy ra chuyện như thế, cô thật sự không có
mặt mũi nào để gặp anh nữa, cô ngàn phòng, vạn phòng vẫn không phòng
được một lần ngoài ý muốn này.
"Không sao, đừng lo lắng, Tiểu Mễ và Tiểu Toa đến kịp nên không có xảy
ra chuyện gì cả, lúc em bị bỏ thuốc mê vào rượu thì bọn họ đã đến, may
là lượng thuốc không lớn, nếu không thì phiền toái." Anh giơ tay sờ đầu
của cô, an ủi tâm tình của cô, đôi mắt âm trầm giống như có thể hóa ra
gió tuyết.
"Là em quá vô dụng!" Cô bưng ly nước, cúi đầu nhìn mặt nước đang tạo gợn sóng, trong lòng rất nặng nề, nghĩ thật lâu cũng không nhớ đến việc
mình đã trêu chọc người nào, sao tự nhiên lại bỏ thuốc vào người cô!
Hôm nay Lâm Tiểu Uyển cũng ở chỗ đó, chuyện này chính xác không thoát khỏi liên quan đến cô ta!
"Không phải lỗi của em, đừng suy nghĩ lung tung, chuyện này anh đã cho
người điều tra rồi, sau khi biết rõ sẽ mặc cho em xử trí." Nhìn cánh tay đang nắm chặt ly nước của cô, anh giơ tay khẽ vuốt gương mặt cô, gỡ
những sợi tóc đeo bám vào gương mặt cô, thấy cô vẫn cúi đầu không nói
lời nào, anh cũng có chút lo lắng: "Sao rồi, có nơi nào không thoải mái
à?"
"Em không sao." Ngẩng đầu lên, cô an tĩnh nhìn anh, "Tiểu Mễ và Tiểu Toa, các cô ấy đâu? Không sao chứ?"
Sau khi đưa cô về đến nhà, cô không có ý thức, dù xảy ra chuyện gì thì
căn bản cô cũng không biết; chỉ là nhìn bộ dạng hiện tại của anh, chắc
là sẽ không có chuyện gì lớn, nếu không thì làm thế nào anh lại bình
tĩnh như thế.
"Họ không có việc gì, ở dưới lầu ! Có đói bụng không, anh bảo các cô ấy nấu cho em ăn chút gì đó?"
"Em không đói bụng." Quay đầu liếc nhìn đồng hồ báo thức đặt ở tủ đầu
giường, đã hơn ba giờ sáng rồi, suy nghĩ một chút cũng hiểu được anh đã
ngồi đây chăm sóc cô cả đêm, không khỏi có chút đau lòng, nghiêng thân
thể qua, nàng tựa vào ngực anh, cọ vài cái, khẽ thở dài, "Em không sao
rồi, anh đừng lo lắng, thời gian cũng không sớm nữa, anh đi nghỉ ngơi
đi! Còn có Tiểu Mễ và Tiểu Toa, cũng để các cô ấy về khách sạn nghỉ ngơi đi, các người vì em mà thức cả đêm rồi, thật lòng đã gây khó cho mọi
người."
"Anh không yên lòng về em. . . . . ." Đưa tay ôm chầm lấy cô, anh vỗ nhè nhẹ vào sau lưng của cô, gương mặt anh tuấn khó nén được chút tự trách
về chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
"Em không sao, thật sự không có việc gì." Ngẩng đầu lên, cô khẽ xoa xoa
gương mặt của anh, "Đi thay quần áo đi, anh ở nơi này em không tiện lắm, thuận tiện xuống dưới lầu nói cho Tiểu Mễ và Tiểu Toa biết một tiếng,
để cho các cô ấy về nhà nghỉ ngơi đi."
"Vậy thì tốt, chờ anh." Gật đầu một cái, anh nghiêng đầu đặt một nụ hôn lên gò má của cô, đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc xuống lầu, Tiểu Mễ và Tiểu Toa đang ngồi trong phòng khách nghe được tiếng bước chân, rối rít đứng lên nhìn người đang đi tới, "boss, lão
đại như thế nào rồi ạ? Tỉnh chưa?"
"Ừ, đã tỉnh rồi, tinh thần còn chưa được tốt lắm, tôi sẽ ở lại đây chăm
sóc cô ấy, các người về khách sạn nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai đến
đây chuẩn bị bữa ăn sáng."
"Được, tôi biết rồi!" Tiểu Toa gật đầu đáp một tiếng, đưa mắt nhìn anh.
Sau khi thấy anh đã lên lầu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhanh chóng về phòng tắm rửa, Dịch Khiêm Mạch đổi một bộ quần áo ngủ,
bưng sữa tươi bước vào phòng của Úc Tử Ân, nhìn thấy cô tựa vào thành
giường, ngẩn người, trong lòng không khỏi đau nhói.
"Ân Ân." Anh lên tiếng gọi khẽ, cầm lấy tay của cô, đặt vào lòng bàn tay cô một cốc sữa tươi ấm áp, "Uống chút sữa tươi, anh sẽ ở lại nơi này
với em."
"Dịch thiếu." Cô ng