
ì là không thể xảy ra, thiên hạ thông minh tuyệt đỉnh Mạc Quân công tử lại là một người không biết yêu là gì a! ha ha ha…..”
“Gia Luật
ưng, ngày đó đối với ngươi vô tình như vậy, tại sao ngươi không trách ta tí nào,không phải ngươi nói ngươi mãi mãi không quên ngày hôm đó sao?”
Ngạo Quân không thể lĩnh hội được nụ cười chế giễu của Da Luật Ưng, cau
mày không hiểu hỏi. Nàng là người mù về tình cảm, điều này Tuyết đã nói
cả ngày rồi,nàng sớm đã miễn dịch rồi, chỉ là nàng thật sự không hiểu Da Luật Ưng.
Cuối cùng
cuộc chiến hơn một năm giữa Long Hiên và Thương Liêu cũng đã kết thúc,
một ngày trước, Cẩn vương gia đại biểu cho hoàng đế Long Hiên và Thương
Liêu vương ở biên giới hai quốc ký kết hiệp nghị ngưng chiến, mà Thương
Liêu quốc cũng đã thu binh về nước, hứa hẹn sẽ dâng ra ba tòa thành trì
làm bồi tội, nhưng hoàng đế Long Hiên lòng dạ rộng rãi, không so đo.
Thương Liêu quốc không cần hiến thành bồi tội, trên hiệp nghị chỉ cần
Thương Liêu hứa không xâm chiếm Long Hiên, hai quốc từ nay về sau kết
làm huynh đệ chi bang, hỗ trợ lẫn nhau.
Lúc này
quân đội Long Hiên hoàng triều cũng đang chuẩn bị trở về, đại quân sắp
xếp chuẩn bị, phỏng chừng trong vòng năm ngày có thể tiến về kinh đô
Long Hiên, trong lòng Ngạo Quân vô cùng hưng phấn a! Kinh đô Long Hiên
ta đến đây, Tuyết ta đến đây, không biết ngươi nhìn thấy ta sẽ có biểu
tình như thế nào đây! Hì hì……[ Cười gian '>
“Ca, ngươi
nhất định phải nhớ đến thăm ta!” Ngạo Quân đang ở trong lòng nhớ tới
Tuyết khi nhìn thấy nàng ta thì giật mình, Nguyệt Oánh thanh âm ai oán
bỗng dưng vang lên.
Phục hồi
tinh thần lại, thấy hai con mắt Nguyệt Oánh nước mắt lưng tròng nhìn
nàng, giúp nàng ta lau một ít nước mắt chảy xuống ôn nhu nói:“Ca nhất
định sẽ đi thăm ngươi .”
Vì một ngày trước, dì Nguyệt Oánh phái người đến tìm nàng, nói có chuyện quan
trọng, muốn nàng lập tức trở về, lại phái người tới đón nàng, cho nên
nàng không thể cùng Ngạo Quân và bọn họ hồi kinh, nghĩ đến phải rời xa
Ngạo Quân, nàng khóc cả một buổi tối , nhưng dì đã nói có chuyện quan
trọng, hiện tại lại còn phái người tới đón nàng , nàng không thể không
đi, mà Ngạo Quân lại không thể bồi nàng đi về nhà dì, lần này y là công
thần chủ yếu, đương nhiên phải hồi kinh . Không có biện pháp, Nguyệt
Oánh chỉ phải lần nữa nhắc nhở Ngạo Quân nhất định phải đi thăm nàng,
đến giờ phải xuất phát, nàng vẫn còn nói.
“Mạc cô
nương, ngươi yên tâm, quân sư nhất định sẽ đi thăm ngươi.” Lúc này,
Triệu Chi Dương đã đi tới, nhẹ giọng nói. Hắn luyến tiếc Nguyệt Oánh,
nhưng đáng tiếc trong lòng người ta chỉ có quân sư, chỉ cần nhìn thấy
người hắn thầm thương yêu hạnh phúc là tốt rồi, hắn hứa với Nguyệt Oánh
hảo hảo coi chừng quân sư .
“Ân, Triệu
tướng quân, giúp ta chiếu cố ca ca. Đừng nhìn y rất lợi hại, kỳ thật y
tuyệt không hội chiếu cố mình .” Nguyệt Oánh vừa nói với Triệu Chi Dương như vậy, hai mắt đẫm lệ mênh mông nhìn về phía hắn, đem ‘Ca’ yêu quý
của mình ủy thác cho Triệu Chi Dương trước giờ đối xử với mình rất tốt.
Bộ dáng của nàng Sở Sở động lòng người như thế, Triệu Chi Dương nhìn
thấy cũng sửng sốt, chỉ có thể máy móc không ngừng gật đầu đáp ứng.
Một bên
Ngạo Quân đã sớm đen mặt, nàng không thể tự chiếu cố mình, điểm ấy nàng
thừa nhận, nhưng lại bảo Triệu Chi Dương tới chiếu cố nàng, có thể hay
không rất quái a! Nghĩ tới cảnh Triệu Chi Dương tay cầm đồ ăn, dùng
thanh âm tục tằng kia của hắn hô lớn:“Quân sư, ăn cơm .” Hảo dọa người
a! Oánh nhi, ngươi không phải muốn chỉnh ta như vậy chứ!
Rốt cục
Oánh nhi lưu luyến hạ tầm mắt, đại quân xuất phát đi về phía kinh đô,
Ngạo Quân cưỡi trên con bạch mã trắng noãn không một điểm tạp chất, tóc
đen theo gió tung bay, tay áo phiên giảo, ở mùa đông ánh mặt trời sau
giờ ngọ chiếu xuống dung nhan tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, càng thêm xinh đẹp động lòng người, trong nhu hòa mang theo anh khí, càng
làm cho người ta không mở mắt ra được, vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm, khiến
cho nàng càng giống như trích tiên trong khói lửa không thực ở nhân
gian.
Hôm nay,
ánh nắng tươi sáng, mùi hoa điểu ngữ, thật sự là trời đẹp vô cùng, xem
ra ông trời cũng cười đến nở hoa , trong kinh đô Long Hiên muôn người
đều đổ xô ra đường, mặc kệ nam nữ già trẻ tất cả đều buông việc trong
tay chạy đến trước cửa thành kiển chân lấy chỗ, mà trước cửa thành lại
có những kẻ hoàng gia quý tộc bình thường sống an nhàn sung sướng, kiêu
ngạo ương ngạnh, liên tiếp hung hăng xô đẩy, dân chúng nửa câu oán hận
cũng không dám nói, văn võ bá quan cũng đến đông đủ, ngay cả tam triều
nguyên lão Liễu Kính Minh, quốc trượng kiêm Thừa tướng đương triều Tiêu
Tề Uyên cũng đứng ở phía trước bách quan, liên tiếp nghển cổ ngóng về
phía trước.
Đã xảy ra
đại sự gì sao? Mặc kệ ngươi tùy tiện hỏi người nào, người nọ tuyệt đối
sẽ cho ngươi một cái xem thường thật to, người đó hẳn sẽ nhìn ngươi
giống như nhìn người ngoài hành tinh, hỏi ngươi có phải là người của
Long Hiên hoàng triều hay không, ngay cả hài đồng ba tuổi cũng biết
chuyện, thế nhưng ngươi lạ