
tay đều là mồ hôi, giơ cao đại đao lên, chờ trường mâu đâm tới sẽ bổ ngược trở lại.
Đột nhiên, đoàn quan binh dừng cước bộ, đứng cách họ khoảng hơn mười trượng, dựng lên một hàng rào bằng gỗ! Sau đó, bắt đầu phân phát lương khô, ăn sáng.
Đám sơn phỉ giơ đại đao sẵn sàng liều chết liền sững sờ mà ngẩn người ra như bị thạch hóa, trợn mắt nhìn nhóm quan binh thong thả ăn điểm tâm, sau đó canh giữ ở đằng sau hàng rào gỗ, ung dung nhìn bọn họ.
Song phương cứ nhìn nhau như vậy, mắt to trừng mắt nhỏ, thật lâu sau, lão Tứ vác cửu hoàn đao chịu không nổi, lớn tiếng hô lên với nhóm người đối diện, “Các người làm vậy là có ý gì? Gọi đầu lĩnh của các ngươi ra đây nói chuyện?”
Hô một lúc lâu nhưng không có ai để ý đến hắn, nhóm quan binh đứng sau hàng rào gỗ sắp xếp thành một cái trận hình đơn giản, tạo thành hàng dọc đứng ở hai bên đường, để lại một khoảng trống ở giữa vừa đủ cho một người đi qua, đương nhiên là đội ngũ này kéo ra cực kì dài, phải đến hàng dặm.
Lão Tứ nhìn nhóm quan binh tạo thành dũng đạo, đột nhiên cảm giác đó chính là một đoạn đầu đài dài vô tận, đứng đầy đao phủ, chỉ chờ ngươi đi vào, sẽ đâm ngươi thành một cái tổ ong vò vẽ.
(Lối giữa, ngày xưa quan đi, đắp đường cao hơn hai bên gọi là dũng đạo 甬道.
Đoạn đầu đài: bục cao làm nơi chém đầu người bị tội tử hình.
Đao phủ hay Đao phủ thủ là người làm nghề hành hình tử tội (tội phạm bị tuyên án tử hình) trong thời kỳ trước đây. Đao phủ thừa hành bản án, quyết định được tuyên để chém đầu tử tội bằng dụng cụ chuyên dụng (đao, kiếm, rìu (rừu)...) sau khi có hiệu lệnh.)
Chờ đợi thật lâu sau, một người mặc áo giáp bạc thong thả giục ngựa đi đến, dáng người cao ngất, khí chất phong nhã, bên môi mang theo ba phần tươi cười, như xuân phong phất qua, nhưng trong mắt lại là một mảnh lạnh lùng như sương, làm người ta phát lạnh cả người.
Nhìn kỹ thêm lần nữa, lại phát hiện cánh tay trái của người này mang theo hai thanh gỗ nẹp, được cố định trước ngực...
“Là ngươi!” Tứ đương gia giống như gặp quỷ mà mở to hai mắt nhìn, “Ngươi, ngươi không phải là...” Rõ ràng người kia chính là nam sủng mà tên cừu gia của hắn ôm trong lòng hôm trước, như thế nào mà hôm nay đã biến thành thống lĩnh quan binh rồi?
Lâu Cảnh lạnh lùng mỉm cười, “Ta là Trấn Nam tướng quân, quản lý quân quyền bốn quận phía Nam Giang Châu, các ngươi làm loạn ở Cửu Xương đã lâu, lần này bản tướng đích thân dẫn quân bao vây tiễu trừ!”
Đám sơn phỉ ồ lên một trận, tuy rằng bọn họ không biết Trấn Nam tướng quân là thằng quái nào, nhưng quân quyền bốn quận phía Nam thì vẫn biết. Nguyên bản nghe nói thứ sử đã điều đi hơn phân nửa binh lực của bốn quận phía Nam, trong khoảng thời gian này bọn họ có thể yên tâm “làm ăn” mà không cần e ngại, nhưng hôm nay...
“Trời xanh có đức hiếu sinh, bản tướng cũng không muốn giết chóc quá nhiều.” Lâu Cảnh vận nội lực, cất cao giọng nói, âm thanh vang dội quanh quẩn trong sơn cốc, chấn nhiếp nhân tâm.
(chấn nhiếp: kinh sợ, kinh hãi, khủng cụ)
Bên cạnh Lâu Cảnh, một quan binh có dáng người cao lớn, trung khí mười phần mà lấy ra một phần bố cáo, lớn tiếng đọc to: “Phàm là người tiếp nhận chiêu an, lập tức buông vũ khí đầu hàng, lần lượt theo quan binh xuống núi, đăng kí vào danh sách là có thể chuyển vào quân tịch, trở thành quan binh của bốn quận phía Nam.”
(bố cáo: văn thư hoặc thông cáo của chính phủ ban bố ở nơi công cộng.)
Mọi người liền ồn ào cả lên, nếu được nhập vào quân tịch thì đây chính là một cơ hội tốt để hoàn lương, chẳng những không phải vào nhà lao ăn cơm tù, mà còn có thể làm quân gia nữa đấy!
“Thời hạn là trước khi mặt trời lặn.” Nhẹ nhàng mà lưu lại những lời này, Trấn Nam tướng quân liền quay đầu ngựa lại, vui vẻ đi xuống chân núi, để lại trận địa sẵn sàng đón địch của nhóm quan binh và đám sơn phỉ đau khổ phân vân không biết chọn thế nào mới tốt trên núi.
Đồ ăn vẫn chưa được đưa tới dù đã phái người đi thúc giục nhiều lần, đám sơn phỉ nhịn đói từ đêm hôm qua, căng thẳng nghênh địch từ đó tới giờ đã sớm đói meo cả người, nhìn thần thái sáng láng của nhóm quan binh mà cảm thấy thê lương vô cùng.
“Tứ, Tứ đương gia, Đại đương gia gọi ngài trở về nghị sự.” Một cái chạy chân mặt ủ mày ê mà tiến đến bẩm báo, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.
Lão Tứ nghe xong liền cau mày, nhìn thoáng qua nhóm quan binh đang đứng đối diện, do dự một lát, vác cửu hoàn đao lên vai, dặn dò đám thủ hạ phải bảo vệ tốt cửa đá rồi bước nhanh rời đi.
Tên chạy chân đang muốn cùng rời đi, lại bị một tiểu thống lĩnh kéo áo giữ lại, “Cẩu Đản, sao trên trại vẫn chưa đưa cơm đến cho chúng ta?”
“Nào có cơm, ta cũng chưa được ăn đâu!” Cẩu Đản né ra, đang muốn trốn, lại bị mấy người giữ chặt, vặn hỏi hắn đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, “Kho lương đều bị đốt sạch cả rồi, còn muốn ăn cơm cái gì nữa!”
Dưới chân núi, Lâu Cảnh kéo ghế dựa ngồi xuống bên người quân sư, mà quân sư đại nhân thì ngồi sau một cái bàn trước cửa doanh trại, trước mặt là một chồng sổ đăng kí thật dày.
Tiêu Thừa Quân nhìn nhìn con đường dẫn lên núi vẫn an an tĩnh tĩnh như trước, “Biện pháp này có dùng