
viễn đừng về nữa mới tốt nhất đó!"
"Em thật sự hi vọng anh không trở về?" Trên mặt của anh vẫn nở một nụ cười
nhàn nhạt, chỉ là giọng nói bỗng nhiên trở nên cô đơn, thậm chí còn có
điểm uất ức.
Tùy Ức đột nhiên có chút hoảng hốt, lúc vừ rồi cô
cũng chỉ là thuận miệng nói lẫy với anh, vừa định vội vã nói lời giải
thích, đã có người gõ cửa, "Bộ trưởng Tiêu, đã đến lúc rồi, nên đi
thôi."
Tiêu Tử Uyên sau khi trả lời một tiếng, buông Tùy Ức ra,
thu hồi chút uất ức vừa rời nở nụ cười giỡn sờ sờ mặt của cô, "Anh phải
đi rồi, chăm sóc mình thật tốt, mùa đông năm nay đừng để bị cảm nữa."
Nói xong liền xoay người đi ra ngoài, Tùy Ức trong lòng cảm thấy lo lắng
không nói nên lời, đột nhiên lên tiếng gọi anh lại, "Tử Uyên. . . . .
."
Tiêu Tử Uyên quay đầu lại nhìn cô, "Hả?"
"Em. . . . . ." Tùy Ức vừa mới nói một chữ, thư ký Lữ lại gõ cửa, có chút khó xử, "Bộ trưởng Tiêu. . . . . ."
Tiêu Tử Uyên đáp một tiếng, "Biết rồi, anh ra ngoài xe đợi tôi đi."
Sau đó ung dung kiên nhẫn chờ Tùy Ức, Tùy Ức biết anh không còn thời gian
nữ lắc đầu một cái, nở nụ cười, "Không có việc gì, anh đi nhanh đi, khi
nào anh về lại nói."
Tiêu Tử Uyên gật đầu một cái đi ra ngoài.
Tùy Ức đứng ở trước cửa sổ phòng làm việc, nhìn Tiêu Tử Uyên ở dưới tầng ngồi vào bên trong xe, xe rất nhanh lái đi.
Tiêu Tử Uyên cứ đi như thế.
Ngày thứ ba sau khi đi buổi tối toàn thành phố bắt đầu có Tuyết rơi, trên
tin tức nói diện tích tuyết rơi trên cả nước rất lớn, rơi hai ngày hai
đêm vẫn không thấy ngừng, tin tức đài khí tượng không ngừng phát ra cảnh báo, báo động cấp bậc càng ngày càng cao. Tùy Ức tắt ti vi, gọi điện
thoại, nhưng vẫn tin hiệu không có cách nào thông được. cô gửi đi một
tin nhắn nhưng mấy lần liên tục đều bị trả trở về.
Có lẽ là tín hiệu trong núi không tốt. anh làm việc rất thận trọng, lại dẫn theo người cùng đi, không có việc gì.
Buổi sáng hôm sau, Tùy Ức vốn đang muốn ngủ nướng, ai ngờ trời còn chưa sáng đã nhận được điện thoại của bệnh viện.
Vừa ra khỏi cửa mới phát hiện tuyết đã ngừng rơi, nhiệt độ rất thấp, ở trên con đường đều là băng, Tùy Ức lấy điện thoại di động ra thử gọi lại,
điện thoại di động vẫn không gọi được.
Cuối cùng cũng hết bận, có thể là tuyết vẫn rơi tiếp, thời tiết âm u. Tùy Ức chuyển động cái cố
cứng ngắc đau nhức chuẩn bị về nhà, mới vừa đi tới cửa bệnh viện đã nghe được âm thanh của xe cứu thương, Tùy Ức vốn định đi qua, nhưng theo bản năng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó cứng đờ.
Mấy người bệnh nhanh chóng được mang từ trên xe xuống, được nhân viên cứu hộ vội vã đẩy về hướng phòng giải phẩu.
Cô muốn nhìn lại cho rõ nhưng không kịp nữa.
Tùy Ức nhanh chân bước theo sau đó, bệnh viện ra ra vào vào rất nhiều
người, Tùy Ức không ngừng bị người khác đụng phải, nhưng cô cũng không
hề để ý, trong mắt cô chỉ có người sắp được đẩy vào phòng giải phẫu.
Đến lúc cô đuổi theo đến nơi, cửa phòng giải phẩu vừa đúng lúc đóng lại, cô đứng ở trước phòng giải phẩu phát run.
Tính toán lại ngày, hôm nay là ngày anh về.
Mới vừa rồi cô không thấy rõ, nhưng cảm giác gò má rất giống, hình như là đúng. Trên gương mặt đó đều là máu.
Bàn tay cô run run lấy điện thoại di động ra tìm kiếm trong đó, rõ ràng số
điện thoại của anh vẫn tồn tại trong máy, cô vẫn nhấn số điện thoại đó,
lần này lại là tắt máy.
Lòng của Tùy Ức cũng lạnh.
Có y tá từ phòng giải phẩu ra ngoài, thấy Tùy Ức liền hỏi, "Bác sĩ Tùy có chuyện gì sao?"
Tùy Ức như bắt được cây cỏ cứu mạng một dạng, hết sức khắc chế giọng nói
của mình không phát run, "Bệnh nhân mới được được đẩy vào vừa rồi, người đầu tiên, là ai, cô biết không?”
Y tá suy nghĩ một chút, "Nghe
nói bên trong ban lãnh đạo, không phải sắp đến tết Nguyên Đán sao, hình
như đi để xem xét, lúc trở về trên đường gặp tuyết lở, hơn nữa đường đi
lại không tốt nên bị lật xe, mọi người trong xe đều bị trọng thương."
Tùy Ức nắm thật chặt quả đấm, chậm rãi mở miệng lại hỏi một câu, "Họ gì?"
"Cái này thì không rõ lắm, người bệnh đã hôn mê, chưa liên lạc được với người thân, bác sĩ Tùy biết?"
Tùy Ức lắc đầu một cái, xoay người đi ra ngoài, mới vừa đi được hai bước đã đụng phải một người. "Bác sĩ Tùy, may quá
cô chưa đi, tôi đi tìm cô khắp nơi, hôm nay Tôn Sinh có một ca phẩu
thuật, chính là bệnh nhân trên giường số 17 kia, nhưng Tôn Sinh lại bị
mắc kẹt không thể đến được, bệnh nhân đã lên bàn mổ, cô xem có thể làm
thay được không?”
Tùy Ức hít một hơi thật sâu, không ngừng tự nói với mình, Tùy Ức ngươi
là bác sĩ, hiện tại có một bệnh nhân ở trên bàn phẫu thuật chờ ngươi cứu mạng, ngươi phải tỉnh táo.
Cô ngẩng đầu cười một tiếng, "Được."
Chờ đến lúc Tùy Ức thực sự đứng ở trên bàn mổ thì mới phát hiện tay của
mình run dử dội hơn, ngay đến cả dao cũng không cầm nổi. Cô rất nhanh
lui ra ngoài, lúc mọi người đang dùng ánh mắt không tin nhìn mình cô
nói, "Tôi có chút không thoải mái, Tôi lập tức đi tìm thầy của tôi đến
làm, cho tôi mấy phút."
Tùy Ức từ phòng giải phẩu đi ra ngoài tay run run gọi điện thoại, ở
trong âm thanh tút tút của điện thoại cố gắng bình phục