Snack's 1967
Quay Lại Mỉm Cười Bắt Đầu Jq

Quay Lại Mỉm Cười Bắt Đầu Jq

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323860

Bình chọn: 8.00/10/386 lượt.

hô hấp.

Sau vài giây rốt cuộc truyền đến một tiếng, "Vâng."

Lúc Hứa Hàn Dương chạy tới áo khoác ngoài còn bên trong vẫn còn mặc đồ

ngủ, nhìn Tùy Ức đỏ mắt đứng ở cửa phòng mổ mặt luống cuống, "Chuyện gì

xảy ra, không phải ca bệnh khó giải quyết, em có thể làm mà."

Tùy Ức cúi đầu không nói được lời nào, ông suy nghĩ một chút, "Ngươi thân của em?"

Tùy Ức rất nhanh lắc đầu, "Em . . . . . Em có người bạn. . . . . . Ở

phòng bên cạnh làm giải phẫu, xảy ra tai nạn xe cộ, anh ấy đối với em

rất quan trọng. . . . . ."

Tùy Ức rất bất lực nói năng lộn xộn.

Nhưng ông nghe vẫn hiểu, an ủi một tiếng, "Không nên gấp gáp."

Sau đó liền vào phòng giải phẫu.

Tùy Ức nhìn đèn giải phẫu sáng lên, rốt cuộc yên tâm, nhắt mắt lại rơi lệ.

Ngươi rốt cuộc biết được người đàn ông kia đối với ngươi rất quan trọng rồi sao?

Cô vẫn cho là mình là người rất bình tĩnh, cho dù có chuyện gì lớn đi

nữa cũng không hề hốt hoảng, nhưng lúc vừa rồi ở trong phòng phẫu thuật

trong đầu cô tất cả đều là hình bóng của Tiêu Tử Uyên, cái gì cũng không thể suy nghĩ được nữa.

Y tá đi ngang qua hỏi, "Bác sĩ Tùy, cô làm sao vậy?"

Tùy Ức lau khóe mắt, ai ngờ nước mắt lại càng rơi càng nhiều càng rơi

càng nhanh, thế nào cũng không ngừng được, trên mặt cô miễn cưỡng cười,

"Không có chuyện gì, mắt nhặm một tý tôi, cô cứ làm việc đi."

Gió bụi làm mắt cô bị đau, thế nhưng trong này lấy đâu ra cát?

Tùy Ức ngồi trên chiếc ghế dài trước phòng phẫu thuật, cảm thấy một nỗi

tuyệt vọng bao vây khắp bốn phương tám hướng, cô có thể nghe rõ ràng âm

thanh trong cơ thể cô đang chảy xuôi, chảy đến trái tim, tập hợp tại nơi nào đó, lạnh lẽo đến thấu xương, chầm chậm đau thương.

Cô cố gắng bình tĩnh lại, suy nghĩ xem có lẽ còn có phương pháp nào khác xác định rốt cuộc đây có phải là Tiêu Tử Uyên hay không. Cô rất cố

gắng, nhưng trong đầu quả thật trống rỗng, trong lòng một mảnh mờ mịt.

Cô giống như đang đứng ở trong bầu trời đầy sương trắng, cái gì cũng

không nhìn thấy, bên tai chỉ vang lên giọng nói hơi uể oải của Tiêu Tử

Uyên ngày đó.

Em thật sự hi vọng anh không trở về?

Giờ phút này trong lòng của cô đều là xót xa và hối hận.

Đợi mấy giờ, một giọt nước cô cũng chưa uống, rốt cuộc đợi đến lúc phòng giải phẩu đèn tắt, cửa phòng giải phẩu mở ra trong nháy mắt cô lập tức

xông tới.

Mấy phút sau có chút mệt lả xoay người rời đi.

Không phải Tiêu Tử Uyên.

Trong lòng Tùy Ức thở phào nhẹ nhõm.

Ra khỏi cửa bệnh viện Tùy Ức lấy điện thoại di động ra cho gọi điện thoại cho Lâm Thần.

Nghe điện thoại là một cô gái, "Thật xin lỗi, luật sư Lâm đang ở trên tòa án, có chuyện gì cần tôi chuyển lời giúp không?”

Tùy Ức đành thôi, "Vậy Thôi, cám ơn."

Tùy Ức hồn bay lạc phách đi về nhà, vào cửa cũng không nhớ đổi giày, rót nước làm vỡ ly, dọn dẹp sàn nhà làm tay dị đứt, cuối cùng cô tuyệt vọng ngồi dưới đất, sững sờ nhìn phía trước ngẩn người.

Lúc Trời sắp tối, Tùy Ức không có biện pháp đợi thêm nữa, nên đã gọi điện thoại đến số lần trước mà Tiêu Tử Uyên đã cho cô.

Đối phương nhận điện thoại nghe được là cô, cũng không có gì là bất ngờ, cho một cái địa chỉ, Tùy Ức thu xếp một tý liền đi ra ngoài.

Đó là club tư nhân, sau khi Tùy Ức vào cửa liền có người đi phía trước

dẫn đường, "Là cô Tùy phải không, mời đi theo tôi, Mộ thiếu chờ cô đã

lâu rồi."

Tùy Ức đẩy cửa đi vào nhanh chóng đánh giá một chút, nói là phòng, ngược lại không khác gì một căn nhà.

Bên ngoài là phòng khách, bàn làm việc, ghế sa lon, tủ lạnh, cái gì cần

có đều có, bên trong là phòng ngủ, cửa phòng đang khép hờ.

Trần Mộ Bạch ngồi ở trên ghế sofa giữa phòng có chút thích thú đợi Tùy Ức nói.

Tùy Ức cũng không vòng vo với anh, "Ngài Trần, tôi không liên lạc được

Tiêu Tử Uyên, làm phiền anh giúp tôi tìm anh ấy được không?"

"Ngồi đi." Trần Mộ Bạch hất cằm lên chỉ chỉ ghế sa lon.

Tùy Ức hơi cúi đầu, "Không cần. Tôi đứng là được rồi."

Trần Mộ Bạch lười biếng tựa vào trên sô pha, hai chân gác lên chiếc bàn thấp trước ghế sofa, ngậm điếu thuốc, lưu manh nhìn Tùy Ức, Tùy Ức bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh.

Sau hồi lâu, "Pằng" một tiếng Trần Mộ

Bạch bật lửa lên, đốt thuốc hít một hơi thật sâu, ở dưới làn khói trắng

lượn lờ bay lên cười nói, "Được."

Sau đó cất giọng gọi, "Đưa cô Tùy đến căn phòng bên cạnh nghỉ ngơi, lấy trà ngon tiếp đãi."

Tùy Ức ngồi ở căn phòng bên cạnh đợi một lát, cả trái tim vẫn treo ngược,

nửa vời ở nơi đó. Trong phòng quá yên tĩnh, an tĩnh đến mức khiến cô

không thở nổi, cô luôn luôn yên lặng cầu nguyện, chỉ cần anh có thể bình an trở về, cô có thể không cần bất cứ thứ gì, cô sẽ không bao giờ nữa

từ chối anh nữa.

Nhưng khi người đàn ông này thật sự đứng ở trước mặt mình cô lại lùi bước.

Cửa bị đột nhiên đẩy ra, Tiêu Tử Uyên đi vào, Trần Mộ Bạch đi theo phía sau vẻ mặt nhẹ nhõm thanh thản .

Bàn tay để ở bên người Tùy Ức siết thật chặt, nhưng mà trên mặt lại cười

đến nhẹ nhàng, "Anh đã an toàn trở về, em còn có chuyện đi trước đây."

Nói xong mượn lực chống đỡ ghế sofa đứng lên đi ra cửa, bước chân nhẹ nhàng.

Trần Mộ Bạch tựa vào cạnh cửa vốn tưởng rằng có thể