Polly po-cket
Quay Lại Mỉm Cười Bắt Đầu Jq

Quay Lại Mỉm Cười Bắt Đầu Jq

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323942

Bình chọn: 9.5.00/10/394 lượt.

nhìn một màn vừa ôm vừa

khóc, ai ngờ lại biến thành như vậy, anh ta có chút kinh ngạc, vừa quay

đầu nhìn về phía Tiêu Tử Uyên.

Tiêu Tử Uyên vẫn gương mặt lạnh

nhạt như cũ, cả người lại tản ra lạnh lẽo, không biết là mới từ bên

ngoài mang khí lạnh vào hay là. . . . .

Trần Mộ Bạch đang suy nghĩ, đã nhìn thấy Tiêu Tử Uyên chợt sải bước đuổi theo.

Giây phút Tùy Ức đóng cửa lại kia đã không còn kiên trì nổi, mới đi được vài bước chống tường đi tới khúc quanh rồi ngồi chồm xuống, nước mắt làm

sao cũng không ngừng được, cô không biết mình bị sao, Tiêu Tử Uyên trở

lại, anh là bình an, không có chuyện ngoài ý muốn, anh vẫn tốt, nhưng

tại sao mình lại muốn khóc đây?

Cô hung hăng lau nước mắt, không

dám phát ra một chút âm thanh nào, cho đến khí trước mắt xuất hiện một

đôi giày mang theo một ít tuyết và bùn bẩn.

Anh vẫn luôn chú ý

đến dáng vẻ, Tùy Ức mặc dù học y, nhưng cô vẫn cảm thấy Tiêu Tử Uyên còn thích sạch sẽ hơn cô, chắc có lẽ là anh vội vã trở về.

Tiêu Tử Uyên đưa tay kéo cô dậy, "Đứng lên nào, trên đất lạnh."

Tùy Ức đứng lên bỗng nhiên nhào vào trong ngực anh, Tiêu Tử Uyên sửng sốt một chút, siết chặt cánh tay.

Cô khóc đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, cũng không còn bộ mặt lạnh nhạt hàng ngày, ngoan ngoãn mặc cho anh ôm. Tiêu Tử Uyên cúi đầu hôn lên tóc của

cô, một mảnh thơm ngát, "Đừng khóc."

Tùy Ức từ trong ngực Tiêu Tử Uyên tránh ra, đỏ mắt nhìn anh, "Hô đó lời em nói muốn vĩnh viễn không

trở về là vô tâm, em không muốn khiến anh không về được."

Sau khi Đứt quãng nước mắt cô rơi càng nhiều hơn.

Tiêu Tử Uyên hôn lên những giọt nước mắt của cô, hôn lên mặt cô, ôn nhu lạ thường, "Anh hiểu mà."

Tùy Ức càng khóc càng lớn hơn, hình như muốn đem một ngày lo lắng sợ hãi

phát tiết ra ngoài, cuối cùng Tiêu Tử Uyên thật sự không còn cách nào,

làm sao cũng không dỗ dành được, chỉ có thể hôn cô.

Nụ hôn của

anh dịu dàng và kéo dài, cánh tay ở sau lưng cô nhẹ nhàng vỗ về, Tùy Ức

dần dần quên mất khóc thút thít, không kiềm hãm được bắt đầu hôn trả lại anh.

Tiêu Tử Uyên mở mắt trừng mắt liếc người đang đứng cách đó

không xa đang xem trò vui Trần Mộ bạch, Trần Mộ Cạch cười đến hài lòng,

nhanh chóng xoay người rời đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tùy Ức tỉnh dậy rất sớm, quay đầu thấy người bên cạnh đang ngủ say, khẽ cười lên.

Sau khi rời giường đứng ở trước cửa sổ phòng khách, nhìn ánh sáng đang bao lấy thế giới, gọi điện thoại về nhà.

"Nhóc Tùy, hôm nay gọi mẹ sớm như vậy.” Giọng nói của mẹ Tùy còn pha lẫn với tiếng cười của những bạn nhỏ.

"Dạ."

"Có lời muốn cùng mẹ?"

"Dạ."

"Nói đi."

Tùy Ức im lặng mấy giây, rốt cuộc lấy dũng khí mở miệng, "Mẹ, hãy cho phép

con ích kỷ một lần, không lo lắng gì đi tìm hạnh phúc chính mình, xin

lỗi mẹ.”

Mẹ Tùy ở đầu dây bên kia suy nghĩ một lúc lâu, "A Ức, mẹ chờ con nói những lời này rất lâu rồi."

Tùy Ức cúp điện thoại xoay người lại, thấy Tiêu Tử Uyên đứng ở giữa phòng

khách nhìn cô, trong mắt tràn đầy cưng chiều.

Tùy Ức đứng ở nơi mặt trời sắp lên mỉm cười với anh, nét mặt tươi cười như hoa.

Cô đứng ở nơi đó nhìn về phía anh cười, đó là nụ cười rực rỡ nhất mà anh từng thấy.

Băng tuyết cuối cùng cũng đã tan, mặt trời chiếu sáng cả thành phố, sáng rỡ, ấm áp, Tuyết mùa đông tan ra thành cảnh sắc tươi đẹp. Đêm tết Nguyên Đán hôm đó, Tùy Ức và đồng nghiệp trong khoa liên hoan, bị

bắt uống vài ngụm rượu, ăn cơm xong lại ầm ĩ đi ca hát.

Tùy Ức

đầu hơi choáng váng, gương mặt ửng đỏ ôm điện thoại ngồi ở trong góc gọi điện thoại với Tiêu Tử Uyên, nỉ non lời nói nhỏ nhẹ, tỉm cảm hạnh phúc

ngọt ngào không có lời nào có thể tả hết được.

Tiêu Tử Uyên hiếm khi tan việc sớm, đã về đến nhà.

"Bên ngoài mưa lại có tuyết, anh đi đón em?"

Tùy Ức cảm thấy đầu óc choáng váng, bản thân căn bản không cách nào khống

chế được biểu hiện trên gương mặt và ngôn ngữ, cười trả lời, "Được."

Tiêu Tử Uyên vừa mừng vừa lo, "Vậy bây giờ anh đến đó."

"Được." Tùy Ức hình như chỉ có thể nói được chữ này.

Tiêu Tử Uyên hỏi địa điểm rồi thay quần áo đi ra ngoài.

Nhóm người bọn họ lúc đi ra ngoài mắt đất đã ướt rồi, loại thời tiết này lại rất khó thuê xe, một đống người đứng ở trước cửa KTV oán trách.

Một chiếc xe từ xa đến gần, Tiêu Tử Uyên từ trên xe bước xuống, trong cơn mưa to bung dù vẫn bình tĩnh như trước.

Mọi người phát ra âm thanh thổn thức, "A, là bộ trưởng Tiêu đó!"

"Bộ trưởng Tiêu là ai ?"

"Chính là bộ trưởng trẻ tuổi lần trước nằm viện đó!"

"A, là anh ấy!"

Tùy Ức đứng trong gió rét thấy Tiêu Tử Uyên đi đến trước mắt cô mới tỉnh táo lại, biết mình lúc vừa rồi đã làm gì.

Tiêu Tử Uyên đưa ô về phía trước giơ giơ, toàn bộ che trên người cô, "Đi thôi?"

Tùy Ức vẻ mặt đau khổ gật đầu, "vâng."

Cô nghĩ đến chuyện ngày mai đi làm bị đau đầu, không biết nhóm bác sĩ bát quái này sẽ dò hỏi cô như thê nào dây.

Nhưng nên đối mặt vẫn phải đối mắt, cô quay đầu cố gắng làm ra vẻ mặt tự nhiên hỏi, "Thuận đường có ai muốn đi cùng không?"

Nhóm người lập tức khoát tay lắc đầu, trên mặt thoáng hiện ánh sáng bát quái, "Chúng ta ngày mai bệnh viện gặp!"

Tùy Ức nghĩ rằng chuyện