
tỉnh lại, mở mắt ra nhìn một vòng, thấy anh vẫn chưa về, lúc này mới từ từ cầm điện thoại lên.
Cô do dự nhận điện thoại, nghe thấy ở đầu bên kia điện thoại Thẩm Du nói: "Mở cửa."
"Cái gì?" Thẩm Kiều theo bản năng đứng dậy nhìn về hướng cửa.
"Cùng em về nhà."
Giọng Thẩm Du rất nghiêm túc, hơn nữa, khẩu khí rất bình tĩnh, Thẩm Kiều muốn giả bộ cũng không thể. Mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng vẫn đồng ý
rồi cúp điện thoại.
Thẩm Kiều mặc quần áo tử tế, rửa mặt, chậm rãi đi ra cửa mở, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Du đang đứng ngoài cửa.
"Vì sao lại tới?" Thẩm Kiều hỏi.
Thẩm Du không nói hai lời kéo tay của cô trước. Thẩm Kiều bị kéo mạnh
nên lảo đảo một cái, cô ra sức hất tay Thẩm Du ra, nhíu mày hỏi: "Có thể nói rõ ràng trước hay không?"
"Anh ta sẽ không về đâu."
Thẩm Kiều dở khóc dở cười: "Rốt cuộc mọi người đang giở trò xiếc gì vậy?"
Thẩm Du xoa xoa cằm: 'Đi với em trước đã, trên đường đi lại nói tiếp."
Cửa thang máy "Đinh" một tiếng rồi mở ra, Thẩm Du đẩy mạnh Thẩm Kiều vào, giữ chặt cổ tay của cô, nhấn xuống tầng trệt.
Thẩm Kiều gọi điện thoại di động cho Dương Kiền, điện thoại vẫn thông,
nhưng vẫn không có người nhận, gọi mấy lần đều như vậy, cô bắt đầu sốt
ruột, kéo áo Thẩm Du hỏi Dương Kiền bị làm sao vậy.
Thẩm Du không quan tâm, kéo mạnh cô đến bên cạnh xe, mở của xe nhét cô
vào. Cánh tay anh chống vào mui xe, cúi người nhìn Thẩm Kiều nói: "Theo
như em được biết, anh ta bị ba anh ta nhốt lại rồi."
"Ba anh ấy? Tại sao?" Thẩm Kiều nghi hoặc không thôi. Ba anh nhốt anh
lại, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ bởi vì anh đi ra ngoài mua đồ, mới bị
bắt hay sao?
Thẩm Du biết chắc là Thẩm Kiều sẽ không chạy nữa, liền đóng cửa xe lại,
vòng qua đầu xe ngồi vào vị trí lái xe. Khởi động động cơ, chậm rãi lái
xe ra khỏi bãi đậu xe, rồi anh mới nói tiếp: "Trước đó, Dương Kiền đã
tống một người vào ngục giam, ngày mai người đó sẽ hết hạn tù và được
phóng thích, ông ta gọi là Vạn Tuyền, là ba dượng của Thịnh Hạ."
Thẩm Kiều nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng tiêu hóa tin tức này, suy nghĩ một hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn hỏi: "Là bởi vì Thịnh Hạ sao?"
"Trước tiên không cần nói chuyện đó, mấu chốt là người này khi mới vừa
vào ngục giam vẫn liên tục kêu gào là bản thân bị oan, hơn nữa còn nói
xằng nói bậy là sẽ không bỏ qua cho Dương Kiền, nhưng mà ông ta đột
nhiên thay đổi, biểu hiện bỗng rở nên rất tốt. Hiện giờ, nhà họ Dương lo lắng Vạn Tuyền đã bị giật dây, còn dùng chuyện này để uy hiếp Dương
Kiền, thậm chí là thế lực của nhà họ Dương trong quan trường."
"Dương Kiền đưa nhiều người vào tù như vậy, tại sao lần này lại phải sợ? Hơn nữa, chắc chắn anh ấy sẽ không hàm oan cho bất kì ai." Thẩm Kiều
nói một cách chắc chắn.
"Quan trọng nhất là ba dượng của Thịnh Hạ, hiện giờ, bên ngoài đã xôn
xao loan truyền về mối quan hệ của Thịnh Hạ với chúng ta, quan hệ giữa
ba người thì càng không cần phải nói. Có vô số đôi mắt đang nhìn chằm
chằm, chờ đợi. Nếu như bị nắm nhược điểm, cho dù là tin đồn vô căn cứ,
thì cũng cực kỳ bất lợi đối với tiền đồ của Dương Kiền, thân phận của
anh ta lại nhạy cảm, loại tội danh vu cáo hãm hại người khác này anh ta
tuyệt đối không đảm đương nổi. Hơn nữa, lúc đó đúng là anh ta tự đập xe
của mình, nhưng lại nói là Vạn Tuyền đập, nếu như bây giờ bị điều tra
ra, bị liên lụy là điều không tránh khỏi."
"Cho nên, đây cũng là nguyên nhân Dương Kiền bị điều đi?"
Thẩm Du mím môi, ngưng mắt nhìn về phía trước nhẹ nhàng gật đầu: "Để
phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, trước khi Vạn Tuyền ra tù, Dương
Kiền phải rời Bắc Kinh."
Thẩm Kiều cảm thấy tất cả sức lực đã bị rút đi, cả người xụi lơ trên chỗ ngồi, "Tại sao anh ấy không chịu nói cho chị?"
Thẩm Du khẽ thở dài: "Em cũng vừa mới biết, bọn lão Thất đã chạy sang
bên kia, không thấy anh ta ở nhà, nghĩ rằng nhất định là nơi này, cho
nên mới tới đây tìm em."
Thẩm Kiều càng nghĩ càng lo lắng, hai tay khẩn trương xoắn lại với nhau, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi: "Vậy bây giờ phải làm sao?"
Thẩm Du nghiêng đầu nhìn cô, an ủi: "Yên tâm, có nhà họ Dương, anh ta sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng mà..."
"Nhưng mà phải kiêng dè, phải giữ khoảng cách với anh ấy, đúng không?"
Thẩm Kiều quay đầu lại nhìn Thẩm Du, đột nhiên bên môi thoáng hiện lên
một nụ cười tuyệt vọng. "Đối đãi với kẻ vô lại, hoặc là đừng làm gì cả, còn nếu muốn làm thì
phải làm cho triệt để, nếu không cục diện sẽ thành như ngày hôm nay. Đây là toàn bộ hậu quả mà con phải gánh chịu."
Dương Kiền không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, "Con sẽ chịu trách
nhiệm, nhưng mà mọi người không thể dùng lý do này để ép con và Thẩm
Kiều chia tay."
Ba Dương cầm nghiên mực ở trên bàn lên rồi nặng nề để xuống, một tiếng
trầm đục vang vọng trong thư phòng, "Lại còn không biết xấu hổ nói đến
chuyện này, cho tới bây giờ tất cả mọi chuyện còn không phải do một tay
con tạo thành , ngay cả tiền đồ của mình cũng không lo được, lại còn nói đến phụ nữ.”
Dương Kiền cúi đầu thật thấp, im lặng không nói.
Một lúc lâu sau, Ba Dương thong thả bước đến bên cạnh Dương Kiền, nhỏ
giọng nói: "Cũ