
n thận hỏi.
"Không có gì không thể." Thẩm Kiều nhún vai, sau đó từ trên bàn lấy ra
một tờ giấy, phất tay viết xuống bốn chữ lớn, "Trung Quốc cổ đại có vị
Hoàng đế vô cùng vĩ đại, tên gọi Hoằng Lịch, niên hiệu là Càn (qian)
Long, không phải Can (gan) Long."
Sese nhìn chằm chằm chữ ở trên giấy, vẻ mặt khắc sâu. Đắn đo một lát,
cầm điện thoại trên bàn lên, nhanh chóng ấn một dãy số điện thoại, không kịp chờ đợi nói với người ở đầu bên kia điện thoại: "Phải thay đổi thầy giáo dạy tiếng quốc ngữ! Còn nữa, tôi muốn học lịch sử. Muốn học lịch
sử Trung Quốc." Thịnh Hạ đã khỏi bệnh, đưa cô ấy ra nước ngoài điều dưỡng đúng là một
cách làm đúng đắn. Thẩm An đã từng chuyển viện cho Thịnh Hạ, hơn nữa sau đó lại thông báo thành phố và tên bệnh viện cho Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều cũng từng đi thăm Thịnh Hạ, nhưng chỉ đứng từ xa nhìn một
chút. Thẩm Kiều gặp Phương Mẫn, biết tình hình hồi phục của Thịnh Hạ
cũng không tệ lắm.
Về sau, Thẩm Kiều gián tiếp biết được, trong lễ mừng năm mới ba mẹ nói
du lịch, chính là đi thăm Thịnh Hạ. Nếu như cô nói trước muốn về nhà ăn
tết, cô cũng có thể cùng ba mẹ đi thăm Thịnh Hạ. Nhưng mà nghĩ lại, có
lẽ Thịnh Hạ vốn chẳng muốn gặp cô đâu, có lẽ ba cô cũng băn khoăn vấn đề này, cho nên mới không nói cho cô thôi. Thịnh Hạ ngay lập tức phải đối
mặt với người mẹ đã vứt bỏ mình, còn phải đối mặt với cô, thậm chí là cô và Dương Kiền, vậy sẽ có cảm xúc khổ sở như thế nào chứ?
Buổi trưa, Thẩm Kiều về tới Bắc Kinh, khi về đến nhà đã là sau giữa
trưa, mẹ và Thịnh Hạ cũng đã ngủ trưa. Dì giúp việc đã làm trong nhà hơn mười năm nói cho Thẩm Kiều biết, Thịnh Hạ không thích nói chuyện, rất
tĩnh lặng, nếu không có việc gì thì chỉ ở trong phòng, nếu không thì
ngẩn người nhìn ánh mặt trời chiếu vào phòng.
"Phu nhân rất quan tâm cô ấy, mặc dù cô ấy không cự tuyệt, nhưng mà cũng không có phản ứng gì quá lớn, đúng là một đứa bé đáng thương, bị đả
kích lớn như vậy, " nói tới chỗ này, dì khẽ than thở, "Cháu đi công tác
suốt, bây giờ Thẩm Du cũng không ở nhà, ở nhà ngày nào cũng vắng ngắt,
mùa hạ sắp tới rồi, nhưng cả căn nhà vẫn lạnh lẽo. Tình trạng cơ thể của phu nhân cũng chuyển biến tốt, Thịnh Hạ vừa về, toàn bộ trái tim của
phu nhân cũng đặt trên người cô ấy, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều."
Thẩm Kiều nắm tay dì, chân thành tha thiết nói: "Dì, khi con không ở nhà, dì đã vất vả chăm sóc mẹ và Thịnh Hạ, cám ơn dì."
"Nói gì vậy!" Dì giả vờ tức giận, ngay sau đó lại nở nụ cười: "Mau lên đi tắm một cái, dì chuẩn bị cơm trưa cho con."
Tóc vẫn chưa khô, Thẩm Kiều dựa vào cạnh cửa, nhìn cửa phòng đóng chặt ở phía đối diện. Đây đã từng là phòng của Thẩm Du, hiện giờ Thịnh Hạ ở
trong đó, tất cả đều cố gắng khôi phục lại đã từng quỹ đạo. Một bên là
em trai cùng chung sống với cô hơn hai mươi năm, một bên là em gái cùng
chảy một dòng máu, chẳng lẽ không có biện pháp nào để giải quyết một
cách song toàn sao, vừa để Thịnh Hạ trở về đồng thời Thẩm Du cũng sẽ
không rời đi?
Cánh cửa đang khép chặt đột nhiên mở ra, dưới tình huống nhìn thấy đối
phương mà không hề có điềm báo trước, hai bọn họ đều sửng sốt. Thịnh Hạ
nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, Thẩm Kiều thì chậm rãi mỉm cười,
"Nghe nói em đang ngủ trưa, cho nên không đánh thức."
Thịnh Hạ gật đầu một cái.
Thẩm Kiều ân cần hỏi: "Thân thể có khỏe không?"
Thịnh Hạ tiếp tục gật đầu, sau đó một lát, mới cất giọng trả lời: "Khá tốt."
Đối mặt với Thịnh Hạ, Thẩm Kiều vẫn có phần cảm thấy khẩn trương, không
biết nên nói những chuyện gì, không biết nên làm thế nào để điều hòa
không khí có vẻ xấu hổ giữa các cô. Đúng lúc này, dì lên trên lầu gọi
Thẩm Kiều đi xuống dùng cơm, Thẩm Kiều liền hỏi Thịnh Hạ: "Muốn cùng ăn
cơm với chị không?"
Thịnh Hạ nhìn Thẩm Kiều sững sờ, sau đó lắc đầu, đi lướt qua người Thẩm
Kiều, xuyên qua phòng khách lầu hai đi vào căn phòng có ánh mặt trời.
Thẩm Kiều nhìn bóng dáng đơn bạc của cô ấy, nhớ lại lần đầu tiên khi
nhìn thấy cô ấy, dịu dàng nhã nhặn lịch sự, giữa hai hàng lông mày có ý
cười, còn có vẻ hạnh phúc và thỏa mãn. Thẩm Kiều nắm khăn lông trong
tay, không nhịn được nắm thật chặt.
Tin tức Thẩm Kiều đi công tác về được lan truyền một cách nhanh chóng,
tối hôm đó cô liền bị kéo ra ngoài ăn cơm. Tần Niệm nhìn thấy cô, câu
đầu tiên không phải nói cô muốn chết không, cũng không phải là cũng chịu quay trở lại, mà như tên trộm sáp lại gần cô nhỏ giọng nói: "Tiểu Thu
có bạn trai rồi rồi. Người đó là một luật sư họ Sở."
Khác với Tần Niệm không cần nói cũng biết kinh ngạc, Thẩm Kiều đã sớm dự đoán được điều này. Biết Tiểu Thu không thích anh ta, nhưng mà chí ít
cũng không ghét, nếu không tiểu Thu sẽ không tốn thời gian ăn cơm với
anh ta, cho nên lần đầu tiên Thẩm Kiều nhìn thấy Sở Thiên, cảm giác bọn
họ sẽ ở bên nhau cực kỳ mạnh mẽ.
Tần Niệm híp mắt hỏi: "Đã dự liệu?"
"Ừ." Thẩm Kiều gật đầu.
Tần Niệm chợt nhíu mày nở nụ cười: "Vậy cậu có ngờ rằng, hôm nay sẽ có khách không mời mà đến hay không?"
Thẩm Kiều cố gắng từ trong tiếng cười của Tần Niệm tìm ra đầu mối, khi
cô thầm cảm thấy không tốt,