
tim
Thẩm Kiều suýt nữa bị câu chào của Sese làm cho vỡ nát, chẳng lẽ cô đã
già như vậy? Thẩm Kiều nghiêng đầu, thấy Thẩm Du dùng vẻ mặt bình tĩnh
uống cà phê, hình như anh không hề cảm thấy tiếng "dì" này có gì không
ổn. Editor:☼MạnNhi☼
Một đôi mắt to lấp lánh có hồn tò mò quan sát Thẩm Kiều, Sese không hiểu tại sao cô ấy lại không để ý tới mình, Sese nhìn về phía Thẩm Du,"Tôi
nói sai cái gì à?"
Thẩm Du nhấp một ngụm cà phê khẽ lắc đầu, "Không hề."
Sau khi nhận được câu trả lời, Sese nâng khuôn mặt tươi cười lên, tỏ ra
quen thuộc kéo cánh tay của Thẩm Kiều, kích động đề nghị, "Chúng ta cùng lên đỉnh núi ăn cơm tối có được không?"
"Không được." Người cự tuyệt cô bé là Thẩm Du.
Vừa nghe thấy lời từ chối, nụ cười xinh đẹp của Sese lập tức tan thành
mây khói, buông cánh tay Thẩm Kiều ra, giọng nói có phần uất ức, hỏi:
"Tại sao?"
"Tôi chỉ đồng ý đón em tan học." Nói xong, Thẩm Du kéo vali hành lý của
Thẩm Kiều, đi về phía lối ra, Sese nóng nảy vội vàng đuổi theo.
Thẩm Kiều lấy mắt kính ra rồi đeo lên, quan sát nhất cử nhất động của
bóng dáng đi ngay phía trước. Mặc dù người bạn nhỏ này gọi cô một tiếng
dì, khiến tâm tình vốn đã không tốt của cô bị phá hỏng một lần nữa,
nhưng mà, xem ra hai người này có vẻ rất thú vị.
Thẩm Du chân dài bước lớn, Sese chạy chậm theo sau, tiếp tục hỏi: "Vậy thì không thể cùng ăn cơm tối sao?"
"Đúng vậy."
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Sese nhăn chặt, sốt ruột hỏi: "Vậy. . . . . . phải như thế nào mới có thể?"
Thẩm Du nghiêng đầu nhìn Sese một cái, lời nói có ý gây khó khăn cho cô ấy: "Phải tìm thư kí hẹn trước."
Con ngươi của Sese đảo lòng vòng, mở balo trên lưng ra, lấy bút và quyển sổ ghi chép ra, lật tới trang giấy trống, "Nói đi!"
"Nói gì?" Lần này đến phiên Thẩm Du không hiểu.
"Không phải anh nói, muốn cùng ăn cơm thì phải tìm thư ký hẹn trước sao? Anh nói phương thức liên lạc của thư ký cho em đi." Chân mày đang nhíu
chặt của Sese giãn ra, cười như đã nhìn thấy tia sáng hy vọng.
Thẩm Kiều đi phía sau chợt cất giọng nở nụ cười, hai người ở trước mặt
không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn cô. Sese thu hồi nụ cười, có chút
không hiểu hỏi: "Dì cười gì vậy?"
Thẩm Kiều nghe thấy chữ "Dì" thì nụ cười chợt dừng lại, rốt cuộc không
nhịn được mà hắng giọng một cái, nói: "Nếu như gọi là chị, đổi lại tôi
sẽ vui vẻ hơn."
Đột nhiên, Sese cực kì hưng phấn, suýt nữa nhảy dựng lên vui mừng nói:
"Thật sao? Có thật không?" Cô nhìn Thẩm Du, vẻ mặt khẩn cầu: "Vậy có
phải có thể gọi là anh hay không?"
Thẩm Du lại không hề lưu tình, lạnh giọng cự tuyệt: "Không thể."
Sese mất hứng quay đầu lại xem xét vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Kiều, vẻ mặt có phần uất ức.
Cuối cùng cũng tới bãi đậu xe, bộ dạng của Sese vẫn không mấy vui vẻ.
Thẩm Du bỏ hành lý vào cốp sau, lấy điện thoại ra nói: "Để tôi đưa về
nhà, hay thông báo cho tài xế tới đón sau đó về nhà, tự chọn đi."
Sese mím chặt môi, hai mắt tức giận nhìn Thẩm Du chằm chằm, không cam lòng dậm chân, cúi người chui vào trong xe.
Sau khi Thẩm Kiều mở cửa sau của xe ra, khóe miệng hiện lên nụ cười không có ý tốt, cười khiến Thẩm Du có chút sợ hãi.
Rốt cuộc cũng đưa được Sese về nhà, toàn bộ hành trình cô ấy không hề
nói thêm một câu, xe vừa dừng hẳn cô ấy liền vọt vào nhà không hề quay
đầu lại, Thẩm Kiều rõ ràng nghe thấy khi Sese bước vào cửa thì có mấy
người đồng thanh nói: tiểu thư đã về.
Thẩm Kiều tháo kính mát xuống, ngửa cổ nhìn ngôi biệt thự nằm trên núi
Thái Bình, chỉ từ vẻ bề ngoài cô có thể nhìn thấy, đã xa hoa khiến cô
phải chắc lưỡi hít hà, còn những chỗ cô không nhìn thấy, chắc chỉ có hơn chứ không kém.
Thẩm Kiều từ phía sau len lên tay lái phụ, chỉnh trang lại quần áo, hỏi: "Cô bé này là ai vậy?"
Thẩm Du quay xe lại: "Cháu gái của ông vua tàu thủy."
"Vậy còn không để ý đến người ta, " Thẩm Kiều đấm mạnh vào của bả vai
Thẩm Du, có phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ngàn vạn lần
không được bỏ lỡ cơ hội gả vào Hào môn thế gia!"
Thẩm Du bị đau chau mày: "Đừng làm loạn."
"Nhưng mà, tại sao cô bé lại gọi em là chú?" Thì ra Sese không phải bởi
vì cô già mới gọi cô dì, nhưng mà cô vẫn cảm thấy không thoải mái.
"Em là bạn của chú cô bé."
Thẩm Kiều vội vàng gật đầu: "Được đấy, thân càng thêm thân!"
Thẩm Du nghiêng đầu nhìn Thẩm Kiều, giơ tay lên xoa cái trán của cô: "Có phải bị công việc phá hỏng rồi hay không?"
Thẩm Kiều chau mày hất tay của Thẩm Du: "Làm gì vậy? Chị cảm thấy cô gái nhỏ kia thật đáng yêu."
Thẩm Du nhìn thẳng về con đường phía trước, đổi chủ đề: "Ăn cơm trước, hay về thẳng khách sạn."
"Phải về khách sạn."
Thẩm Kiều nói là tới Hongkong công tác, thật ra được xem như là được nhà nước tài trợ một chuyến nghỉ dưỡng, đã lâu lắm rồi cô không có thời
gian để nghỉ ngơi, nên Nghiêm Túc cũng không nhẫn tâm bóc lột cô nữa, vì vậy mấy ngày sau đó, Thẩm Kiều không hề xuất hiện ở nơi làm việc, ngày
nào cũng làm ổ ngủ ở khách sạn, bơi lội, phơi nắng, đến giờ cơm Thẩm Du
sẽ chủ động xuất hiện, lôi kéo cô đi ra ngoài ăn đại tiệc.
Hôm nay, Thẩm Kiều đã chán ngấy đồ ăn tây, đặc biệ