
rầm giọng nói: “Tại sao có thể tùy tiện
nói chia tay như vậy được? Hai người các con ở chung một chỗ nhiều năm
như vậy, chia tay với nó, con định tìm ai đây? Bây giờ đến cả Dương Kiền cũng muốn kết hôn, con ..."
Thẩm Kiều vội vàng nuốt sữa tươi
dang ngậm trong miệng, lo lắng ngắt lời của mẹ, "Dừng! Đề tài về hai bọn con, sao lại kéo cả Dương Kiền vào vậy ? Vô duyên vô cớ, người ta lại
phải chết oan."
"Được, mẹ
không nói nữa." Nhưng mà Cố Hoa Lam vẫn muốn nói điều gì đó, nhưng khi
nhìn thấy dáng vẻ cảnh giác của con gái, cuối cùng vẫn không nói ra lời.
Tiễn bước Cố Hoa Lam, Thẩm Kiều lại vùi vào trong chăn, ngón tay đặt lên
cánh môi, dường như nhiệt độ nóng rực đó và xúc cảm vẫn còn sót lại ở
phía trên, nhịp tim nhanh chóng trong lồng ngực luôn nhắc nhở cô từng
giây từng phút, nói cho cô biết đó không phải là ảo tưởng, mà là sự
thật. Nhưng, đây cũng là sự thật không nên tồn tại.
Một đêm này,
Thẩm Kiều chùm kín chăn, nhưng từ đầu đến cuối đều không có biện pháp
chìm vào mộng đẹp. Vì vậy ngày đầu tiên đi làm, cô mang theo hai mắt
thâm quầng xuất hiện tại cao ốc của Bộ Ngoại Giao. Đối với cô mà nói,
mắt bị quầng thâm không phải là sự đả kích lớn nhất. Khi cô tìm được bộ
phận nhân sự, cô mới được biết mình đã chuyển từ "Vụ Châu Phi" (1) đến
chỗ khác là "Vụ luật pháp và điều ước quốc tế" (2), đây mới là đả kích
trí mạng nhất, bởi vì thế nào cũng phải dây dưa không rõ với người nào
đó ở Viện Kiểm sát!
(1), (2): Bộ phận trong cơ cấu tổ chức của bộ ngoại giao được gọi là vụ. Ví dụ:
1.Vụ ASEAN.
2. Vụ Châu Âu.
3.Vụ Luật pháp và Điều ước quốc tế.
4. Vụ Hợp tác kinh tế đa phương.
5. Vụ Tổng hợp kinh tế.
6. Vụ Văn hóa đối ngoại và UNESCO….
Được người đồng nghiệp ở bộ phận nhân sự dẫn đi gặp lãnh đạo trực tiếp của
cô trong thời gian tới, trưởng phòng Nghiêm của vụ Luật pháp và Điều ước quốc tế, khoảng ba mươi tuổi, vóc người cao lớn, tóc chải gọn gàng, xem ra là một người vô cùng Nghiêm Xử.
Nghiêm Xử ném cho cô rất
nhiều tài liệu cần nhanh chóng tiêu hóa, hơn nữa còn nói rõ công việc
hàng ngày cô phải làm. Cuối cùng sau khi tổng kết lại thì Nghiêm Xử rốt
cuộc hỏi một câu: "Có vấn đề gì không?"
Thẩm Kiều trả lời thật nhanh: "Có."
Nghiêm Xử gật đầu: "Nói."
Thẩm Kiều hắng giọng, "Tại sao lại chuyển tôi từ Vụ Châu Phi đến vụ Luật pháp?"
Nghiêm Xử cầm hồ sơ của Thẩm Kiều lên lật lật, "Đây là ý tứ của lãnh đạo, hơn
nữa cô đồng thời là thạc sĩ ngành Quan hệ quốc tế và Công pháp quốc tế,
Vụ Châu Phi không thể để cô phát huy tất cả nhiệt tình," nói xong,
Nghiêm Xử đặt tập hồ sơ xuống, hai bàn tay nắm lấy nhau đặt trên hồ sơ,
khóe miệng thoáng hiện lên một nụ cười, "Hơn nữa hồ sơ của cô tương đối
đẹp, nhất là vụ án một năm trước."
Đối với việc được khen ngợi,
Thẩm Kiều cực kì hưởng thụ, nhưng mà vẫn hỏi: "Lãnh đạo, các anh cũng
không có thời gian để thông báo cho tôi à?"
Nghiêm Xử buông tay: " Không phải bây giờ đã nói cho cô biết sao? Có ý kiến khác à?"
"Có!"
Nghiêm Xử đứng lên, khép máy vi tính lại, "Có ý kiến thì cứ giữ lấy, không có
vấn đề gì cần nói nữa, tôi phải đi họp, cô chuẩn bị một chút rồi cùng
đi, phòng họp số 4."
Thẩm Kiều cố đè nén vẻ liều mạng đang tuôn
trào, không phải là không thể điều cô đi những nghành khác, nhưng dù gì
thì cũng phải nói trước một chút chứ? Dù nói thế nào cô cũng có nhân
quyền, dù quyền lợi không thay đổi, nhưng cũng có quyền hiểu rõ tình
hình chứ? Lãnh đạo miệt thị quyền lợi của dân chúng như vậy, có khi đi
theo anh ta sẽ phải chịu một đống tội.
Hội nghị kéo dài đến trưa, trạng thái của Thẩm Kiều như đang đi vào cõi thần tiên, một đêm không
ngủ, cô thật sự không có biện pháp tỉnh táo giữa cuộc họp dài dòng có
hiệu quả thôi miên này.
Cuộc họp
yêu cầu điện thoại phải tắt chuông, bởi vì vậy khi có cuộc gọi đến điện
thoại lại lóe lên, ánh mắt của Thẩm Kiều nhìn chằm chằm màn hình, từ đầu đến cuối không hề có ý tứ muốn nhận. Bởi vì cô thật sự không biết nói
gì với anh, nhất là sau sự kiện tối hôm qua.
Cô chưa từng nghĩ
tới việc đi phá hoại tình cảm của người khác, càng không nghĩ tới việc ở cùng Dương Kiền như thế nào, mỗi người bọn họ đều có cuộc sống bình an
vô sự là nguyện vọng lớn nhất của cô. Bởi vì bạn bè của bọn họ là cái
vòng luẩn quẩn có nhiều giao điểm, nên cô không có biện pháp phủi sạch
hoàn toàn quan hệ với anh, nhưng từ khi bắt đầu dự định về nước, cô đã
quyết định sẽ cố gắng hết sức để giảm thiểu việc dây dưa với anh. Cho
nên, khi ở trong toilet của sân bay, cô phát hiện trên lỗ tai của mình
vẫn đeo đôi khuyên tai thạch anh màu tím quen thuộc đó thì cô chỉ muốn
nhanh chóng xử lý nó, giảm bớt phiền toái không cần thiết. Nhưng không
biết, chó ngáp phải ruồi, lại có thể đưa cho Thịnh Hạ. Cô không thể
tưởng tượng được khi anh nhìn thấy khuyên tai thì tâm tình như thế nào,
nhưng mà, nhìn từ hành động của anh, ít nhất thì cũng cực kỳ tức giận,
tức đến mức tùy ý vứt bỏ nó đi.
Đối với cô mà nói, Dương Kiền quá nguy hiểm, cô thật sự không thể tiếp xúc thân thiết với anh, tốt nhất
là không có bất kỳ sự tiếp xúc nà