XtGem Forum catalog
Quên Phải Yêu Anh

Quên Phải Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323853

Bình chọn: 10.00/10/385 lượt.

o.

"Thẩm Kiều, cô có ý kiến gì?"

Chợt nghe thấy mình bị điểm danh, trong nháy mắt đó Thẩm Kiều hơi hoang

mang, cô phát hiện tất cả mọi người đang nhìn mình, bao gồm cả Nghiêm

Xử, đương nhiên người hỏi cũng là anh ta. Mặc dù có ý kiến gì thì tạm

thời vẫn phải giữ lại, Thẩm Kiều dứt khoát lắc đầu nói: "Không có."

Đáp án của cô khiến các đồng nghiệp đưa mắt nhìn nhau, Nghiêm Xử cúi đầu nhìn một lúc, thu hồi máy vi tính nói: "Tan họp."

Thẩm Kiều bị giữ lại, đợi tất cả đồng nghiệp ra khỏi phòng họp thì Nghiêm Xử mới nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, tôi xem chư cô chưa thích

ứng, nhưng tôi cũng không hy vọng ngày mai tiếp tục bắt gặp trạng thái

này của cô, ở đây là nơi làm việc, không phải ghế sa lon ở nhà cô, không phải là chỗ để cô ngẩn người rồi suy nghĩ lung tung. Hiểu chưa?"

Thẩm Kiều tự biết mình đuối lý, gật đầu, "Hiểu ạ."

Đi phía sau Nghiêm Xử đi ra khỏi phòng họp, vừa mới đi ra chưa được mấy

bước thì nghe thấy âm thanh anh ta cười nói, chào hỏi người ta, mà người kia không phải ai khác, chính là người suýt gọi đến mức làm vỡ tung

điện thoại của cô, Dương Kiền.

Có rất nhiều vụ án rắc rối khiến

Viện kiểm sát tối cao phải hợp tác với Bộ ngoại giao, dĩ nhiên Nghiêm Xử và Dương Kiền đã quen biết nhau nhiều năm, nên thỉnh thoảng Dương Kiền

xuất hiện tại Bộ Ngoại Giao là chuyện bình thường. Nghiêm Xử vỗ bả vai

Dương Kiền hỏi xem có muốn cùng nhau ăn cơm hay không, thì bị Dương Kiền uyển chuyển cự tuyệt, còn người vừa mới còn núp ở sau lưng Nghiêm Xử,

trong chốc lát đã biến mất không thấy đâu.

Dương Kiền nói: "Không nói dối anh, Nghiêm Xử, hôm nay đến đây là muốn tìm người."

Nghiêm Xử nhíu mày, hiếu kỳ nói: "Hả? Tôi thật sự muốn biết, người cậu đích thân thân đến tìm là ai?"

Dương Kiền nở nụ cười, nhưng cực kì nghiêm túc nói: "Thẩm Kiều"

Thẩm Kiều đợi trong phòng vệ sinh hơn 20 phút mới bằng lòng ra ngoài, vốn

tưởng rằng Dương Kiền đợi không nổi nên đã rời đi, kết quả vừa ra khỏi

cửa, đã bị anh tóm gáy.

Dương Kiền chặn đường cô, mắt nhìn cô từ trên xuống, ánh mắt hơi trầm xuống, "Tránh anh làm gì?"

Thẩm Kiều cười khan nói: "Ai tránh anh vậy, không phải đùa."

Mắt Dương Kiền khẽ nheo lại: "Vậy tại sao em không nhận điện thoại tôi?"

"Đi họp, tắt chuông, không nghe thấy."

Dương Kiền ngưng mắt nhìn đỉnh đầu của cô, khóe miệng hiện lên một nụ cười

trêu chọc: "Thẩm Kiều, không phải bởi vì chuyện tối ngày hôm qua nên

tránh tôi chứ?"

Thẩm Kiều không chịu yếu thế, ngước mắt nhìn anh, khóe miệng gợi lên đường cong nhàn nhạt: "Uống nhiều rượu như vậy, anh

khẳng định còn nhớ rõ chuyện xảy ra tối qua sao?"

Dương Kiền rũ

mí mắt xuống, một lát sau nhìn về phía cô, cười rực rỡ dị thường, đó là

lần đầu tiên từ sau khi về nước, Thẩm Kiều nhìn thấy nụ cười rực rỡ này. Anh nói: "Ngại quá, đó là chuyện nhỏ."

Khi sự ăn ý đạt tới trình độ nào đó, cách thức chung đụng giữa bọn họ sẽ tốt hơn. Cho nên bữa cơm đầu tiên khi Thẩm Kiều tiến vào Bộ Ngoại Giao, là cùng với Dương Kiền,

dĩ nhiên, nếu như không phải có một số lý do không thể không đi. Vẫn là

câu nói kia, đối với cô mà nói, Dương Kiền quá nguy hiểm, cô phải cố hết sức kính nhi viễn chi(3).

(3) Kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng không gần gũi

Thịnh Hạ vừa chờ Dương Kiền, vừa lật tạp chí, nhìn thấy bọn họ đến bãi đậu xe thì cô liền mở cửa xe xuống, cười nói, chào hỏi Thẩm Kiều.

Dương Kiền nói: "Không ngại đi cùng Thịnh Hạ chứ?"

"Dĩ nhiên là không."

Thịnh Hạ khoác cánh tay Dương Kiền một cách tự nhiên, "Tối ngày hôm qua anh

ấy uống quá nhiều rượu, sợ hôm nay anh ấy lại tiếp tục uống rượu, vì vậy tôi phải mặt dày đi theo."

Thẩm Kiều giơ ngón tay cái lên: "Bà xã tốt đấy, tiểu tử như anh thật có

phúc." Nói xong, cô đi vượt qua hai người đang ngọt ngào thân mật, tự

giác mở cửa xe phía sau rồi chui vào.

Dọc theo đường đi, Thẩm

Kiều im lặng nhìn quang cảnh thành phố đang dần lui về phía sau ở ngoài

cửa sổ, không thể không nói, những năm qua, thủ đô thay đổi thật là

nhiều, rất nhiều nơi cô quen thuộc, đã dựng lên những công trình kiến

trúc khiến cô cảm thấy xa lạ. Hai người ở hàng trước thỉnh thoảng cười

đùa nói nhỏ, Thịnh Hạ cầm tạp chí, lật tới cái gì đẹp mắt cũng sẽ nói

cho Dương Kiền.

Đến điểm hẹn, quang cảnh tự nhiên, tĩnh lặng,

trong phòng thuê đã có người đang chờ đợi, chính là lãnh đạo thành phố,

người thầy mà nhiều năm qua Dương Kiền kính trọng nhất, lão Trâu.

Năm đó chính con mắt tình tường của ông đã nhìn ra anh hùng, giữa rất nhiều sinh viên chọn ra Dương Kiền đang theo học ở trường Luật, hơn nữa luôn

giao cho Dương Kiền những nhiệm vụ cực kỳ gian nan. Nhưng Dương Kiền

cũng không làm nhục sứ mệnh, dĩ nhiên, trong đó cũng có công lao của

Thẩm Kiều. Bởi vì là án kiện liên quan đến nước ngoài, trong đó có rất

nhiều nơi cần kiêng dè, cực kì cần một sinh viên có tài năng về chuyên

ngành Quan Hệ Quốc Tế, nên Dương Kiền đề cử Thẩm Kiều, cuối cùng Lão

Trâu quyết định đồng ý.

Từ sau vụ án đó, Thẩm Kiều cũng chưa từng gặp Lão Trâu, khi gặp lại, không lời nào có thể miêu tả được tình cảm

thân thiết và sự vui mừng. Còn