
tay che.
Xe đi đến trạm thu phí
thì dừng lại, Hoắc Duẫn Đình thanh toán tiền, ngoài cửa sổ ánh đèn trên không
chiếu vào bên trong xe, hắn mới phát hiện cô sắc mặt tái nhợt.
“Làm sao vậy?”
Vạn Quý Phi khoát tay
“Không…” “có chuyện gì” còn chưa nói ra miệng, bụng lại là một trận quặn thắt.
Cô hít một hơi, liều mạng thở.
Phía sau có tiếng loa
thúc giục, Hoắc Duẫn Đình không thể không khởi động động cơ.
“Có phải bụng đau hay
không?”
“Ừ… Có một chút.” Giống
như càng ngày càng đau , Vạn Quý Phi bàn tay xoa xoa trán, một thân toát mồ hôi
lạnh.
“Chịu không nổi còn ăn
cay!” Hoắc Duẫn Đình tức giận trách, chuyển hướng vào đường quốc lộ, miệng niệm
vù vù bên tai.
“Nào có? Thân thể của em
thật sự cường tráng, ăn đắng uống cay cho tới bây giờ không có vấn đề.” Vạn Quý
Phi biết biết miệng, bất mãn vì bị giáo huấn. Nhưng là qua 20 phút sau, bụng
không ngừng quặn đau rốt cục làm cho cô nói không ra lời.
“Muốn đi bệnh viện hay
không?” Thấy tình huống của cô càng ngày càng nghiêm trọng, Hoắc Duẫn Đình cũng
sốt ruột.
“Không… em chỉ muốn, đi
toilet.” Vạn Quý Phi ôm bụng rên rỉ.
Ô… Nguyên lai hạnh phúc thật
sự không thể khoe ra, nếu không thực dễ dàng bị thổ tả. Nửa giờ sau khi cô ngồi
ở trên bồn cầu nhà hắn nửa chết nửa sống, đột nhiên ngộ ra đạo lý này.
“Như thế nào? Có phải còn
rất đau hay không?” Hoắc Duẫn Đình nóng vội gõ ván cửa phòng toilet. Nghe thấy
bên trong có tiếng xả nước, không quá vài giây cô mở cửa ra, thân mình mềm nhũn
đi ra.
“Đến uống thuốc.” Hắn đỡ
cô đến sô pha ngồi xuống, mới vừa bưng ly nước lên, cô đột nhiên lại nhảy người
lên xông thẳng vào phòng tắm, Hoắc Duẫn Đình đành phải cầm lấy thuốc theo đuôi
vào.
“A! Anh như thế nào mà
vào được?” Nhìn thấy hắn xuất hiện ở trước mắt, Vạn Quý Phi kinh hãi, cũng cố
nhịn đau, vội vàng kéo làn váy đem địa phương ẩn mật che khuất, la hét nói: “Đi
ra ngoài !”
Hoắc Duẫn Đình xem như
không nghe thấy, đi tới trước mặt cô ngồi xổm xuống “Uống thuốc trước đã.”
“Anh có thể trước đi ra
ngoài hay không?” Quá mất mặt, cô che mặt kêu rên.
“Nơi này thật thối!”
“Ai thải mà thơm?” [Tiếu ngu ngốc: bt quá 77 ơi ~^_^~ '>
“Hoắc Duẫn Đình!” Vạn Quý
Phi phụng phịu hét lớn, khi cùng với hắn mắt đối mắt nhìn chằm chằm hai giây
sau, lập tức đau khổ rên rỉ: “A, em không cần! Hình tượng cao quý tốt đẹp của
người ta…”
“Còn tốt đẹp? Bụng đều đã
đau muốn chết đi? Mau uống thuốc!” Hoắc Duẫn Đình gõ gõ cái đầu cô, Vạn Quý Phi
đành phải ngoan ngoãn uống vào bụng.
“Thực ngoan.” Hắn hôn nhẹ
cô sau đó đi đến bồn nước rửa sạch cái ly, một bộ dáng thản nhiên tự đắc.
Vạn Quý Phi gãi gãi làm
rối hết đầu tóc, nghĩ muốn dùng một cước đem hắn đá ra, đồng thời lại hy vọng
bên trong có thể lùa thêm gió, đem mùi lạ xua tan hết đi.
Đang rầu rỉ hết sức, may
mắn điện thoại của hắn réo vang, hắn mới từ trong túi quần xuất ra điện thoại
đi ra ngoài nghe.
“Nga, bác sĩ Xa, đã trở
lại, đang ở nhà của cháu.”
Bà nội gọi tới ? Làm sao
có thể là gọi cho hắn mà không phải cô? Vạn Quý Phi nghiêng đầu nghe lén.
“Cô ấy ăn đồ không hợp,
bị tiêu chảy. Vâng, vừa uống thuốc rồi.”
Vạn Quý Phi vội vàng sửa
sang xong xuôi, bỏ công tác giữa chừng, nhanh chóng lao từ toilet ra lặng lẽ
đến phía sau hắn nghe lén.
“Tốt cháu nhớ rõ, buổi
tối trước mười giờ.” Hắn vừa thu tuyến xoay người liền nhìn thấy vẻ mặt lén lút
của cô.
Bị phá hiện cô cũng không
ngượng ngùng, hếch đầu hỏi một câu: “Cái gì mười giờ nha?”
Hoắc Duẫn Đình lấy lại
bình tĩnh, bới loạn đỉnh đầu của cô. ”Tốt lắm không? Không có việc gì trở về
nhà.” Nói xong dẫn đầu hướng cửa đi đến.
Vạn Quý Phi vội vàng đuổi
theo, miệng tiếp tục la hét: “Này, anh còn không có trả lời vấn đề của em!”
Có vấn đề, nhất định có
vấn đề! Đã liên tục suốt nửa tháng, buổi tối cùng hắn hẹn hò luôn sớm tan cuộc.
Vạn Quý Phi gảy gảy ngón
trỏ đặt lên bàn, hồ nghi nhìn chằm chằm nam nhân cách đó không xa đang tìm thứ
gì đó.
Hôm nay dì người làm nghỉ
ngơi, cô tự động đề cử đến nấu cơm cho hắn ăn. Người đẹp dưới ánh trăng, rượu
ngon ở trước mặt, bữa tối lãng mạn, đáng lý sẽ phát sinh chút gì đi chứ. Nhưng
mà cơm chiều xong xuôi, hắn nhìn nhìn đồng hồ, nói thời gian không sai biệt
lắm, muốn đưa cô về nhà. Đổ mồ hôi, mới 9 giờ rưỡi, có quá sớm hay không?
Tối hôm qua cùng Thiệu
Mẫn tâm sự, nói đến chuyện kỳ dị này, xú nha đầu kia thế nhưng miệng không chút
suy nghĩ thẳng thắn nói: “Sẽ không là muốn tìm bạn gái khác đi?”
Có khả năng sao? Vạn Quý
Phi lập tức liền phủ nhận, cô tin tưởng hắn!
“Nói thật hai người các
cậu hiện tại đi đến mấy lũy?” Thiệu Mẫn lại đưa ra vấn đề có tính kinh bạo. Khi
biết được bọn họ còn thuần khiết trong sạch, xú nha đầu kia thế nhưng lớn tiếng
ôm bụng cười suốt 10 phút đlâu.
“Phốc! Hắn là hòa thượng
nha? Vẫn là chưa có ra tay? Đối mặt với một người đại mỹ nữ xinh đẹp như hoa
như ngọc, cư nhiên có thể kiềm chế, không đem cậu trước tiên ăn luôn?”
“Phi! Kia… Là tớ nói
không muốn mà thôi! Tớ mới không để cho được hắn xằng bậy!” Công năng nam tính
của hắn cô cũng không chút nghi ngờ!