
ý túc xá
nửa giờ xe.
Ngày hôm sau buổi sáng
sau khi tan học, cô lòng như lửa đốt rời khỏi phòng học, mới vừa ra khỏi cửa
lớp đã bị một người trong nhóm nam sinh cũng đến từ Đài Loan gọi lại, hỏi cô
mượn tập ghi chép vừa rồi thảo luận trên lớp học. Xuất phát từ tinh thần hỗ
trợ, Vạn Quý Phi đem tập cho bạn học đó mượn, kết quả mà bị quấn quít lấy hàn
huyên vài câu, nam sinh kia còn muốn xin số điện thoại của cô.
Thật vất vả mới thoát
thân, lao xuống lâu liền thấy Hoắc Duẫn Đình đứng ở bên bể phun nước. Có loại
cảm giác giống như đã quen thuộc từ lâu, tựa như những ngày ở khoa trung y
trường đại học X, chỉ cần điện thoại vừa đến, hắn liền sẽ xuất hiện ở trước
mắt. Nhưng lần này bọn họ chưa có hẹn trước, mà hắn ngày hôm qua cũng chỉ hỏi
cô sáng nay có giờ lên lớp không, thế nhưng lại cũng có thể thần thông quảng
đại tìm được phòng học.
Hưng phấn mãnh liệt hướng
hắn chạy vụt tới, muốn tạo sự kinh hỉ, ai ngờ hắn giống như sau lưng có gắn
thêm đôi mắt, xoay người một cái liền đem cô ôm vào lòng, cũng không nói hai
lời liền phủ người xuống muốn hôn cô.
Vạn Quý Phi cười cười
tránh đi, chung quanh người đến người đi, căn bản không thích hợp để biểu diễn
thân mật. Thế nhưng bởi vì hắn quá mức cường thế, cố định cằm của cô hung hăng
hôn hôn mới bằng lòng buông ra.
“Thật nhiều người !” Cô
lau môi thầm oán, nhưng khóe miệng mỉm cười, cũng không phải thật sự tránh né.
Hoắc Duẫn Đình giật nhẹ
khóe miệng, ánh mắt hướng phía sau lưng cô chỗ cầu thang lầu dạy học liếc một
cái, vừa rồi bóng người vẫn dựa rào chắn nhìn xung quanh bên này đã biến mất.
Hai mắt sau thấu kính híp lại lúc này mới thu hồi tầm mắt, đem thứ gì đó đặt ở
bên chân cầm lấy đưa qua cho cô.
“Cái gì vậy?” Vạn Quý Phi
mở giấy túi ra, bên trong rõ ràng chứa một cái laptop hoàn toàn mới.
“Này…” Cô hồ nghi nhìn
hắn, không rõ dụng ý.
“Mới mua, cho em.”
“Vì sao? Em có máy tính
mà!”
“Không phải hỏng rồi
sao?”
“Hẳn là sửa tốt lắm, ngày
mai liền lấy về lại.”
Hoắc Duẫn Đình không nói
gì chỉ là nhún nhún vai.
“Hai cái dùng luân phiên
đi, cho dù hỏng một cái rồi cũng vẫn còn có một cái khác thay thế.” [TNN: J~J'>
Rất khoa trương đi!
“Không cần !”
Không để ý tới tới cự
tuyệt của cô, hắn hỏi tiếp cô muốn điện thoại di động, mua sim điện thoại cũng
đã mua rồi. ”Anh cũng đã nạp card đủ cho em dùng, em chỉ việc yên tâm gọi là
được.”
“…” Nguyên lai hắn ở lại
nửa ngày sau đó mới đi, liền vì làm mấy cái này?
“Đừng tiết kiệm như vậy,
khoản nên chi thì phải dùng!”
Nhưng là hiện tại rõ ràng
có chút tiền củng không nên lãng phí, máy tính căn bản không tất yếu phải mua
mới, khoản chi cho cước điện thoại gọi về nhà trong lời nói kia thực mắc, cô
chờ lâu như vậy cũng phải chỉ vì khoản chi phí kia có chút rẻ hơn hay sao? Cái này
căn bản chính là tiêu tiền lãng phí, không đáng!
“Hoắc Duẫn Đình, có một
số việc em có thể tự mình làm thỏa đáng, anh đừng cứ luôn phải quan tâm.”
Hoắc Duẫn Đình đối với
lời của cô không cho là đúng: “Dù sao anh đã đến đây, liền thuận tiện giúp em
hoàn thành!”
Vạn Quý Phi chăm chú xem
xét hắn, muốn mở miệng lại bị hắn đè môi lại.
“Nghe lời! Anh biết cô
nhóc của anh kia vội vã muốn trở thành người lớn, thế nhưng việc mà anh có thể
giúp em làm cũng chỉ có một chút như vậy mà thôi. Không có cách nào khác liên
hệ với em cảm giác quá tệ, anh ngay cả khi ngủ cũng không yên, chỉ sợ em sẽ xảy
ra việc ngoài ý muốn, em liền thuận theo anh đi!”
Hắn tổng luôn có lý do,
tựa như lần trước gạt cô chuyện Tiếu sư huynh, lại vĩnh viễn xem nhẹ suy nghĩ của
cô. Không nghĩ lại tốn nước miếng khắc khẩu, cô đành phải đem mấy thứ này nhận
lấy, miệng vẫn như cũ oán niệm: “Khi nào em trở về phải xách hai cái máy tính
khẳng định nặng muốn chết!”
“Anh đến giúp em cầm tốt
lắm.”
Vạn Quý Phi sửng sốt, đây
là biểu thị hắn sẽ lại đến sao? “Hoắc Duẫn Đình…”
“Ừm?”
“Em thật cao hứng khi lần
này thấy anh đến.”
Hắn vỗ về tóc mai của cô,
cười. ”Anh biết.”
Ngẩng đầu, Vạn Quý Phi
lấy hai má đi cọ cọ ngón tay thon dài của hắn, tuy rằng cực kỳ quyến luyến cảm
giác này, thế nhưng… Cô quyết tâm mở miệng: “Nhưng là em là người lớn rồi,
không muốn làm tiểu hài tử bị làm hư.”
Vòng ôm chặt thêm một
chút, Hoắc Duẫn Đình thật sâu chăm chú nhìn cô. ”Vậy em muốn anh như thế nào?”
Vạn Quý Phi cắn cắn môi:
“Em nghĩ anh đừng đến nữa, miễn cho em phân tâm.”
Hắn trầm tư một lát, cuối
cùng lại cười cười. ”Anh hiểu được.”
Vạn Quý Phi lập tức quăng
mình vào trong lòng hắn, gắt gao ôm chặt lấy hắn từng chút từng chút một,
ngượng ngùng nói: “Em biết anh thương yêu em, thế nhưng là em nên học tập tự
mình đối mặt với khó khăn, không thể cứ ỷ lại mãi thế được!”
Hắn ngửa đầu nhìn trời,
muốn nói cho cô biết là hắn càng thích làm cho cô ỷ lại. Từ nhỏ bị bắt một mình
lớn lên, không có huynh đệ tỷ muội cũng không có bạn bè thân thiết, là cô gái
này làm hắn bắt đầu nảy sinh ý niệm muốn sủng một người trong đầu. Thông qua
sủng cô, khiến cho hắn có thể cảm nhận được chính mình là được người ta cần.
Đáng tiếc, cô nhóc kia của hắn lạ