Pair of Vintage Old School Fru
Quý Phi Giá Lâm

Quý Phi Giá Lâm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323943

Bình chọn: 9.00/10/394 lượt.

m thấy trạm xe buýt của trường, không

còn cách nào khác cô đành phải đón xe taxi. May mắn chú tài xế lái xe là người

tốt, sau khi nói ra địa chỉ đại khái nghe ra cô là người mới tới, hỏi cô có

phải đi du lịch hay không, khi biết được cô là trao đổi sinh, còn nói cho cô

biết rất nhiều các khoản mục cần lưu ý.

Vội vàng chọn khóa học

phù hợp trước 5h, ra đến khuôn viên trường nhìn thấy Liên cùng hai bạn học của

cô. Đem lịch học cũng như địa điểm báo cho các cô biết, mới vừa nói xong bóng

dáng ba cô gái liền vội vàng biến mất.

20 phút sau, Vạn Quý Phi

lại ở căn tin gặp gỡ các cô.

“Cùng nhau đi.” Một trong

số bạn học của Liên đưa ra lời mời. Vạn Quý Phi gật gật đầu, bưng khay đồ ăn

chính mình đi đến bàn của các cô.

Vài người trẻ tuổi vừa ăn

vừa nói chuyện, đại đa số thời điểm Vạn Quý Phi chỉ phụ trách nghe, nếu không

liền mỉm cười. Sau, Liên đi toilet, nữ sinh mời Vạn Quý Phi đi cùng kia đột

nhiên nói: “Kỳ thật bạn cũng không quái gở, chỉ là rất khép kín thôi.”

“Ách?” Miệng hàm chứa một

ngụm cơm, Vạn Quý Phi ngây người. Cô khi nào thì đối với người không có hòa

hợp?

“Nga, là Liên buổi sáng

nói. Bởi vì bạn đối với bạn ấy giống như rất lãnh đạm, cho nên bạn ấy mới than

thở việc này. Bất quá hôm nay tớ thấy bạn rất thân thiết, cũng không giống như

bạn ấy nói như vậy a.”

Cho nên cô vừa đến Đài

Loan đã bị đeo trên lưng tội danh lãnh ngạo (lạnh lùng, kiêu ngạo

-> kiêu ^^) sao? Vạn Quý Phi lãnh đạm cười cười, chỉ lo ăn mà

không nói chuyện. Sau khi Liên trở về, cô liền lấy cớ có việc đi trước.

Đến Đài Loan ngày hôm

sau, máy tính bị hỏng, sim điện thoại còn chưa có mua được. Không thể cùng thân

nhân phương xa liên lạc, quan hệ với bạn cùng phòng mới cũng thật mờ nhạt.

Vận khí tựa hồ rất đen

đủi đi, cô phải làm sao đây?

Thật muốn tìm người nói

hết, nhưng mà… Cô ngây ngốc thật muốn khóc .

Tối nay Liên trở về, phát

hiện cô ngơ ngác ngồi đó, tắm rửa xong đi ra vẫn còn là bộ dáng lúc trước, vì

thế lại đây gõ gõ mặt bàn học của cô. ”Bạn không sao chứ?”

Nâng lên đôi mắt phiếm

hồng, Vạn Quý Phi có chút không biết làm sao.

“Tớ nghe nói bạn hôm nay

cũng đi Cao Hùng?”

“Ừm.” Cô nho nhỏ hút hấp

mũi.

“Tối hôm qua bạn đối với

đề nghị của tớ rất thờ ơ, tớ liền nghĩ đến bạn không có hứng thú. Thực xin lỗi,

nếu tớ biết bạn cũng muốn đi, tớ sẽ chờ bạn.”

Liên xin lỗi tới có chút

ngoài ý muốn, ngược lại làm cho Vạn Quý Phi có chút ngượng ngùng. ”Không có

việc gì, máy tính của tớ hỏng rồi, mới phải đi tìm cửa hàng sửa.”

“Nga, vậy rất thảm a.”

Liên đứng đó một hồi, bên trong yên tĩnh, không biết phải nói cái gì nữa, tình

cảnh trở nên gượng gạo.

Sau đó, Liên muốn rời đi,

Vạn Quý Phi mới cố lấy dũng khí hỏi: “Cái kia… các cậu đều mua được sim điện

thoại sao?”

“Đúng rồi.”

“Mua ở đâu vậy?”

“Ngay trong nội thành.

Cậu còn chưa mua được?”

Vạn Quý Phi vẻ mặt đau

khổ gật gật đầu.

“Cậu còn chưa có gọi điện

thoại về nhà?” Liên tiếp tục hỏi, Vạn Quý Phi lại gật đầu.

Liên đi đến bên giường

chính mình, từ trong túi xách lấy ra di động, đưa qua đây. ”Cho cậu mượn nè.”

“Ách?”

“Trước gọi điện thoại về

nhà báo bình an đi, bằng không trong nhà sẽ lo lắng .”

Liên thành tâm thành ý

lại giơ giơ cái di động, Vạn Quý Phi không khỏi mừng rỡ, tiếp nhận điện thoại,

liền nói lời cảm tạ.

“Tớ đi ra ngoài một chút,

một lát nữa sẽ về.”

Cánh cửa nhẹ nhàng khép

lại, Liên lưu cho cô một không gian riêng.

Kỳ thật nhân gian hữu

tình, cô vì sao phải mất hứng? Trên đời vốn không có chuyện gì khó, cần chi

phải lo sợ không đâu. Vạn Quý Phi cảm khái, xem ra cô phải mau chóng lấy lại

tâm tình mới được.

Tiếu: Vạn sự khởi đầu

nan, chúc mọi người có khởi đầu may mắn & thuận lợi! -______-



Cầm di động trên tay, Vạn

Quý Phi thật cẩn thận ấn số, sợ sẽ ấn sai. Mới hai ngày không gặp, không biết

hắn có nhớ cô hay không? Hiện tại là thời điểm ăn tối, hắn đang làm gì? Có tiện

nghe điện thoại hay không?

Một đường truyền chạy như

bay, vượt qua eo biển ranh giới hai nước, ở trong ngàn vạn các đường truyền

mạch phức tạp khác, rốt cục cũng kết nối được với nhau. Có tiếng chuông tiết

tấu ‘Đô đô’ truyền vào trong tai, Vạn Quý Phi yên lặng nhẩm đếm kỹ: Bốn, năm,

sáu… Như thế nào còn không nghe?

“Alo?”

Tiếng nói cấp tốc mà lại

quen thuộc rốt cục xuyên thấu qua microphone phát lại đây, Vạn Quý Phi khóe

miệng mở rộng ý cười, nũng nịu yếu ớt nói: “Anh nghe máy thiệt chậm nga.”

Nghĩ đến sẽ được đáp lại

bởi niềm vui sướng, ai ngờ đối phương mở miệng chính là bùm bùm một trận rống

giận: “Còn biết gọi điện thoại về? Buổi chiều ngày hôm qua cũng đã đến, em cư

nhiên hiện tại mới báo bình an! Có phải mãi chơi đùa vui vẻ? Vui đến quên cả

trời đất?”

Vốn trong lòng đầy ngập

nhu tình, lúc này nghe lời nói như thế Vạn Quý Phi liền phát hỏa: “Hoắc Duẫn

Đình! Anh quá đáng!” Nói xong không tiếp tục lãng phí, quyết đoán cúp máy.

Đáng giận! Mới chỉ đi xa

hai ngày liền mắng cô! Xú nam nhân!

Vạn Quý Phi vỗ về ngực,

cố gắng làm cho chính mình thuận khí*. Một lát sau, nghĩ nghĩ,

lại bấm một dãy số, lần này trả lời là m