
he hở nhỏ đưa mắt vào thăm dò.
“A? Cháu chào bác gái.”
Vạn Quý Phi vội vàng chạy tới ngọt ngào chào hỏi.
“Hô, rốt cục tỉnh. Khẳng
định mệt muốn chết rồi đi, cháu đã ngủ cả buổi tối đó.” Hoắc Tinh Linh mỉm cười
đi vào phòng.
“Ơ!” Nghĩa là, cô suốt
ngày hôm qua sau khi lên xe ngủ thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau? Này thật quá
thất lễ đi, thế nhưng ngủ như chết đến ngay cả chính mình như thế nào vào nhà
cũng không biết.
“Bác gái, thực xin lỗi,
cháu…”
“Không có việc gì!” Hoắc
Tinh Linh lôi kéo tay cô cao thấp đánh giá, sắc mặt hồng nhuận, tinh thần phấn
chấn, xem ra thể lực đã khôi phục. Bà ngay lập tức cho cô một cái ôm nhiệt
tình, cao hứng kêu: “Thân ái, hoan nghênh cháu vào rượu trang Duy Lạp!”
“Bác gái, bác không trách
cháu quấy rầy thì tốt rồi.”
“Nói cái gì quấy rầy?
Chúng ta cao hứng còn không kịp đâu. Nhanh đi rửa mặt chải đầu, một ngày cũng
chưa ăn qua thứ gì cả, khẳng định đói bụng lắm. Phòng bếp đã sớm chuẩn bị tốt
rồi. Đến, trước thay quần áo!” Hoắc Tinh Linh vừa nói vừa đi đến tường bên đem
tủ quần áo mở ra.
“Nhìn xem, đây là dì mua
cho cháu, hôm nay mặc cái gì thì được đây?”
Trong tủ quần áo đầy chóc
áo quần, từ áo khoác đến váy, áo lông, cái gì cần cũng đều đầy đủ.
Vạn Quý Phi đỡ trán:
“Ách? Kỳ thật cháu có mang quần áo đến, hành lý của cháu để đâu rồi nhỉ?” Cô
tìm kiếm chung quanh cái túi da hành lý nho nhỏ kia, phát hiện không thấy bóng
dáng.
“Cái kia đại khái chắc
Hoắc Duẫn Đình đem đến phòng rồi đi. Ai nha dù sao nơi này có, mặc sẵn đi. Áo
ngủ trên người cháu lúc đó chẳng phải từ nơi này lấy? Còn từ chối cái gì?” Từ
lần trước cùng Vạn Quý Phi ở thành phố G dạo phố xong, một hồi lại đi mua quần
áo, Hoắc Tinh Linh đều đã nhìn xem có cái gì thích hợp với cô, sau đó mua về
nhà trưng bày. Khó khi gặp được tiểu cô nương hợp ý này, hơn nữa con cùng chính
mình lại không thân, Hoắc Tinh Linh nghiễm nhiên đem cô xem như con gái, để bù
lại tiếc nuối tự đáy lòng.
“Toàn bộ cái này đều là
quần áo mà dì từ Pa-ris mua về, cháu có thể nhẫn tâm cự tuyệt dì sao?”
**Chỗ dì chỗ bác, bạn
nào để ý sẽ thắc mắc, Tiếu cũng phân vân! , mấy chương trước có đề cập qua
mẹ Hoắc trẻ nên không thích tự xưng bác gái nhưng biểu lộ ý tôn trọng thấy tiểu
Phi gọi bác vẫn ổn hơn. Mọi người nghĩ sao, nếu có cách hay hơn cứ tự nhiên góp
ý ha.
Hoắc Tinh Linh giả bộ một
bộ dáng đáng thương, Vạn Quý Phi không chịu nổi, đành phải giống búp bê mặc cho
bà chọn quần áo phù hợp với thân người.
Mặc vào xong xuôi, Vạn
Quý Phi mới hỏi: “Hoắc Duẫn Đình đâu ạ?”
“Hắn sáng tinh mơ liền
lái xe đi ra ngoài, còn chưa có trở về.”
Quá đáng, thế nhưng đem
cô bỏ ở nhà chính mình lại chạy đi mất! Vạn Quý Phi bĩu môi, có chút bất mãn.
Cùng Hoắc Tinh Linh đi
xuống giải quyết xong bữa sáng, Vạn Quý Phi một mình ra ngoại tòa viện tản bộ.
Từ bên ngoài nhìn vào
trong chủ ốc, ban công tầng hai khắp nơi trải đá lát mà thành, nhìn phi thường
rắn chắc. Hai bên cổng chính là phiến gỗ cũ kỹ thật to, hai bên cửa dán câu đối
màu đỏ bắt mắt, chữ viết màu đen bằng bút lông rồng bay phượng múa, cứng cáp có
lực, nhìn có cảm giác thật thân thiết.
Nguyên lai lễ đón năm mới
nhà hắn cũng như mọi nơi ở quê nhà.
Trước phòng là một cái
đình viện (cái sân) thật to, hàng ly vươn
mình vượt qua hàng rào màu đen vươn dài ra rất xa, cuối sân có một bể bơi được
xây từ tảng đá trắng.
Bên kia đình viện còn
trồng rất nhiều cây tùng, còn có vừa rồi ở trong phòng nhìn đến cây thụ già. Ở
dưới bầu trời xanh lam nhẹ nhàng thanh thoát, khắp chung quanh đem toàn bộ dãy
nhà ở nơi này tôn nên khí thế ngạo nghễ, hiên ngang đứng sừng sững nơi đó.
Thời tiết vẫn lạnh, lại
bởi vì có ánh mặt trời rạng rỡ, trời đông căn bản không có cảm giác giá rét.
Không khí mang theo hương vị tươi mát, Vạn Quý Phi vươn hai tay hít vào một hơi
một sâu, mới khép miệng lại liền nhìn thấy cái xe jeep ngày hôm qua đón bọn họ
đang từ từ chạy vào cổng chính.
Xe sau khi dừng lại, liền
thấy bóng dáng người sáng sớm không thấy đẩy cửa đi ra. Hôm nay hắn mặc áo da
ngắn, vận quần bò bao đôi chân thật dài, giày bó trên chân dính đầy tuyết.
Vạn Quý Phi vội vội vàng
vàng chạy tới, méo miệng oán giận: “Anh đã đi đâu vậy?”
Hoắc Duẫn Đình cười ôm
cô: “Chính là đi mua một chút đồ. Như thế nào, tỉnh lại không thấy anh, cảm
thấy sốt ruột sao?”
Vạn Quý Phi mặt nhăn mày
nhíu, không trả lời vấn đề của hắn, chính là vô cùng bất mãn: “Quá đáng, đi ra
ngoài cũng không bảo em.”
“Là ai ngủ giống hệt như
con heo nhỏ, vô luận anh kêu như thế nào cũng không chịu tỉnh lại?” Hắn siết
chặt cái mũi của cô, Vạn Quý Phi trừng mắt, cái mũi gộp lại thành một đoàn, bộ
dáng buồn cười làm cho hắn cười ha ha.
“Yên tâm, thời gian tới
anh sẽ dẫn em du lịch khắp mọi nơi, hiện tại không vội.”
“Vậy còn được.”
Hai người vào trong
phòng, cơm trưa không sai biệt lắm muốn bắt đầu. Thành viên Hoắc gia rất đơn
giản, trừ bỏ cha mẹ hắn, còn có Tuyết di đầu đầy tóc bạc. Nghe nói bác gái dịu
dàng người Trung Quốc này từ nhỏ đem Hoắc Tinh Linh nuôi dưỡng cho tới khi
trưởng thành, đ