
i chuyện phiếm.”
“Lại là nói chuyện tư mật
của tiểu nữ sinh?”
“Đúng.” Cô tùy tiện có
lệ, mới không cần cho hắn biết các cô đang ở đây thảo luận hắn.
Hoắc Duẫn Đình cười cười
“Anh đây không gây trở ngại cho hai người, buổi tối anh không ở nhà, em nếu sợ
có thể bảo Thiệu Mẫn lưu lại cùng mình.”
“Sợ cái gì? Em là người
lớn!” Cô nói được như đinh chặt sắt.
“Phải phải, anh quên, em
là nữ siêu nhân dũng cảm.”
“Hừ.” Dám xem nhẹ cô!
Hai người lộn xộn một hồi
liền gác máy, trở lại phòng khách, Thiệu Mẫn đã đem mấy bao đồ ăn vặt giải
quyết hơn phân nửa. Hơn mười giờ, Thiệu Mẫn nói muốn đi.
“Cậu không sao chứ?”
“Đương nhiên!” Như thế
nào bọn họ đều giống nhau, nghĩ đến cô là tiểu hài tử?
“Được rồi.” Thiệu Mẫn
nhún vai “Vậy tớ đi đây.”
Tiễn bước Thiệu Mẫn,
trong phòng nhất thời thật quá yên tĩnh. Cô cẩn thận đóng kín cửa, tắm rửa xong
sau đó lo lắng lại đi ra kiểm tra cửa sổ bên ngoài có khóa kỹ chưa. Dùng máy
tính chơi một lát, cảm thấy nhàm chán vì thế liền trở về trên giường. Tắt đèn,
thế nhưng lòng luôn cảm thấy trong không khí tĩnh lặng này thật quá khủng bố.
Nói thực, từ nhỏ đến lớn cô đều là sinh hoạt cuộc sống quần thể, không phải có
người nhà làm bạn thì chính là ở ký túc xá tại trường học chưa từng thử qua một
mình trụ một phòng.
Mười phút sau, Vạn Quý
Phi rốt cục đánh không lại phân sợ hãi kia trong nội tâm, đứng dậy bật đèn. Vừa
rồi thực không nên mạnh miệng như vậy, nguyên lai cô sẽ sợ. Trên gối đầu có lưu
lại mùi của hắn tối hôm qua, cô nhớ hắn.
Đêm đó, cô mở ra di động
nghe mp3, nghe một hồi kéo tới hừng đông.
Năm học mới có rất nhiều
thứ cần phải thích ứng, hoàn cảnh học tập mới, nơi ở mới. Về phương diện trường
học hoàn hảo, bởi vì có rất nhiều giải phẫu khóa cùng thí nghiệm khóa muốn lên,
thời gian ở bận rộn trung vượt qua. Cô độc trong đêm dài là chuyện mà cô không
muốn đi đối mặt nhất, trước kia dừng chân khi bất giác có cái gì, hiện tại lại
cảm giác rất quái lạ. Xem phim, đọc tiểu thuyết, lên mạng tán gẫu, buổi tối nào
cũng làm những chuyện giống như hiện tại thế nhưng đột nhiên không có tinh
thần, tâm tâm niệm niệm nghĩ về một người, hận không thể thời thời khắc khắc
hắn luôn bồi tại bên người.
Bởi vì dạng này, cho nên
có khi cô cùng Thiệu Mẫn ở bên ngoài đi dạo, ở trường học thư viện đợi cho mười
giờ hơn mới về nhà.
Vì thế Hoắc Duẫn Đình có
nhiều bất mãn. ”Muốn xem sách ở nhà so với thư viện càng thoải mái, đừng về nhà
quá trễ, nguy hiểm!”
Cô ngượng ngùng nói với
hắn chính mình sợ đối mặt bốn bức tường trong nhà, sợ nửa đêm sẽ có người xông
tới. Suy nghĩ nhiều thứ không rõ lãng, giấc ngủ của cô chất lượng cực kém,
thường thường nửa đêm tỉnh lại không thể đi vào giấc, đôi mắt đều biến đen. Cố
tình mấy ngày nay hắn giống như bề bộn nhiều việc, cũng chưa thấy qua mặt.
Buổi tối hôm thứ năm,
Thiệu Mẫn có hẹn. Nha đầu kia đến trường vào cuối kỳ cùng một cái nam sinh
trong khoa nẩy lửa chớp tình, thế nên dạo này bận rộn hẹn hò. Không người làm
bạn, Vạn Quý Phi chân vô thức không có mục đích ở trên đường du đãng, thật sự
nhàm chán, không bao lâu liền đóng gói dẹp đường hồi phủ.
Về nhà mở cửa ra, ngoài ý
muốn nhìn đến trong phòng khách sáng đèn. Cô cả kinh, lập tức rất nhanh buông
đồ lình kình trong tay ra chạy vào trong phòng ngủ. Trong phòng tắm truyền đến
tiếng nước, cô hưng phấn gõ cửa kêu to: “Hoắc Duẫn Đình?”
“Ân.” Người trong phòng
tắm đáp lời, cô cao hứng cơ hồ muốn nhảy dựng lên, đứng ở cửa chờ hắn.
5 phút sau, hắn lau đầu
mở cửa, Vạn Quý Phi liền bổ nhào vào trên người hắn, cầm khuôn mặt của hắn hôn
sâu.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn ôm lấy cô ra phòng khách, nhìn đến hộp thức ăn ở trên bàn trà, nhíu mày.
”Còn chưa ăn?”
“Ân.” Vạn Quý Phi giống
con mèo nhỏ giống nhau dính ở trong lòng của hắn, trong mũi nghe mùi sữa tắm
quen thuộc, miễn cưỡng đáp lại. Không nghĩ động, ôm ấp của hắn làm cho cô tìm
về lại cảm giác an toàn, thoải mái làm cho người ta mơ màng đi vào giấc ngủ.
“Lại ăn bên ngoài.” Vừa
rồi hắn kiểm tra qua phòng bếp, rau củ thịt trong tủ lạnh mua trước đó vài ngày
vẫn còn nguyên xi, ngay cả cà chua cũng không thiếu một quả, nhưng thật ra
trứng gà hoàn toàn được ăn sạch .
“Lười thôi.” Vất vả làm
xong sau vẫn là một người ăn, thật không có hứng.
“Như vậy không được, sẽ
không đủ sức khỏe.” Hắn đem cô đặt ở trên sô pha, đi vào phòng bếp. Không bao
lâu bên trong truyền ra âm thanh leng keng, một lát sau, hắn tay đang cầm một
bát canh đi ra.
“Mau ăn.”
Vạn Quý Phi đứng lên cho
vào miệng, mỳ sợi nấu không đủ độ mềm, hương vị bình thường.
“Không thể ăn?” Thấy cô
dừng lại, chính hắn thử một ngụm, quả thật không được như ý người, không có
biện pháp, hắn cũng chỉ có thể làm được đến như vậy.
“Hoắc Duẫn Đình, em muốn
đi ngủ.” Vạn Quý Phi lại dựa vào đi qua, giống như ăn phải nhuyễn cốt tán, cả
người mềm mại không xương dán chặt vào ở trên người hắn.
“Cơ khát như vậy?” Hoắc
Duẫn Đình cười.
Tùy tiện hắn nghĩ như thế
nào, Vạn Quý Phi một mặt hướng trong lòng hắn chui vào.
“Kia trước cũng phải tắm
rửa đi đã