
trả lời, "Mình là tiểu quái thú, anh ấy là đại quái thú".
"Tiểu quái thú mà lại muốn ăn thịt đại quái thú sao?" La Tư Dịch trêu bạn.
"Chỉ cần nuốt trôi là được rồi." Quyển Nhĩ đáp, không biết là do nửa
đêm nên đói hay là do chuyện gì, không nhịn được nuốt ực một tiếng, vốn
chỉ là một âm thanh nhỏ, nhưng do không gian quá tĩnh lặng mà bị phóng
đại lên gấp mấy lần, đến chính cô cũng cảm thấy âm thanh mình vừa tạo ra rất lớn, liền co vai rụt cổ, như muốn lấp liếm đi.
La Tư Dịch cười nhỏ, "Phải nói là cậu cũng hơi nóng vội đấy." La Tư
Dịch không biết đối phương liệu có trân trọng, đón nhận tâm ý của Lục
Quyển Nhĩ hay không, nhưng theo những gì cô biết, con trai không mấy
thích những món hàng được tiếp thị tới tận nhà, khả năng là vì nó thiếu
đi tính cạnh tranh, mất đi niềm vui của sự chinh phục, hoặc là vì có
được dễ dàng quá nên sẽ nảy sinh cảm giác lo lắng..., mà cô gái thầm yêu họ, lại chính là món hàng đầu tiên kiểu như thế mà họ gặp vào thời niên thiếu.
"Nóng vội không ăn được đậu phụ nóng phải không?"
"Nóng vội sợ là đậu gì cũng không ăn được, mà toàn thân còn dính đầy mùi tanh của đậu phụ ấy chứ."
Lời của La Tư Dịch như ám chỉ điều gì dó, nhưng trong lúc Quyển Nhĩ
nói chuyện với cô ấy, hai mí mắt bắt đầu nặng trình trịch, chỉ đáp "Sao
có thể tanh được, mùi của anh ấy cũng giống như con người anh ấy, rất
thanh khiết".
Quyển Nhĩ nói xong liền chìm vào giấc ngủ, La Tư Dịch thấy bạn không
động tĩnh gì, cũng không nói thêm nữa, trong lòng thầm ngưỡng mộ Quyển
Nhĩ. Người con trai chỉ khiến cô ấy nhìn thấy mặt thanh khiết của mình
kia, chắc cũng sẽ thật lòng với cô ấy thôi!
Tờ mờ sáng mới ngủ nên đương nhiên Quyển Nhĩ không thể dậy sớm. Tiếng chuông đồng hồ báo thức kêu đinh tai nhức óc cùng đám bạn cùng phòng
lục đục trở dậy cũng không thể khiến Lục Quyển Nhĩ tỉnh giấc mộng đẹp.
Mọi người đều đang do dự xem có nên đánh thức cô không thì từ chiếc loa
đặt trong phòng đã phát ra tiếng gọi "Lục Quyển Nhĩ, Lục Quyển Nhĩ,
phòng 415, Lục Quyển Nhĩ có ở đó không?".
Giọng nói sang sảng của dì gác cổng đột nhiên vang lên khiến mấy
người trong phòng đều giật mình, quay sang nhìn cô bạn Lục Quyển Nhĩ vẫn còn đang ôm gối ngủ rất say sưa.
"Có! Có!" Hà Bố trả lời thay Quyển Nhĩ, "Cô ấy sẽ xuống ngay!".
Tôn Mộc Nam nhìn Quyển Nhĩ, đành nói, "Để chị gọi nó, ai xuống dưới nhà nói với Cao Mạc một tiếng".
Bọn họ ai cũng nghe đến thuộc lòng cái tên Cao Mạc, nhưng nhanh như vậy đã có thể gặp mặt trực tiếp thì đúng là hơi bất ngờ.
Hà Bố lập tức giơ tay, "Em đi, để anh ấy đứng đợi một mình dưới đó cũng không ổn".
La Tư Dịch vẫn nằm trên giường chưa chịu dậy, "Phải đợi cũng không
đáng sợ, chỉ sợ anh ấy bị cậu dọa cho chạy mất". Tính cách của Hà Bố có
chút khác người, người bình thường không thể lĩnh ngộ được sự khác người ấy của cô.
"Để hai đứa em đi." Sở Phi Bình nói, "Em với Tiểu Vũ cũng đang định
đi ăn sáng, bảo anh ấy đợi thêm một lát phải không?". Cô và Tề Vũ là hai người có tính cách rất thoải mái, vì thế thường hay đi cùng nhau, phối
hợp rất ăn ý.
Hà Bố lập tức nói, "Em cũng đi, cho em được nhìn vị cao nhân ấy ở cự ly gần một chút đi mà".
Tôn Mộc Nam nói, "Mau đi đi, mang về cho chị một quả trứng gà". Cô đã bắt đầu lay gọi Quyển Nhĩ. Con bé Lục Quyển Nhĩ này, lại còn hất tay cô ra, lật người vào phía trong tiếp tục ngủ.
Không còn cách nào khác, cô ghé sát vào tai Quyển Nhĩ hét lớn, "Lục Quyển Nhĩ, Cao Mạc đến rồi!".
Quyển Nhĩ mắt nhắm mắt mở, miệng lẩm nhẩm hỏi lại, "Chị nói ai đến cơ?".
"Cao Mạc đang đợi dưới lầu, em mau dậy đi." Tôn Mộc Nam đỡ cô ngồi dậy.
Quả nhiên Lục Quyển Nhĩ như bừng tỉnh, vơ lấy bộ quần áo đã chuẩn bị để sẵn ở đầu giường, rồi vội vàng mặc vào người.
"Đừng vội, cài sai nút áo rồi kia kìa."
Tôn Mộc Nam hoàn thành nhiệm vụ đánh thức Quyển Nhĩ, ngồi cạnh bàn nhìn cô nàng hốt hoảng mặc quần áo.
Quyển Nhĩ cúi đầu nhìn, không thể nào, xem ra mọi hành động diễn tập
trước đó đều trở thành vô ích. Mặc quần áo, rửa mặt, đánh răng, đi giày
và ra khỏi cửa, tổng cộng chưa dùng hết mười phút, bởi vì cô không chải
đầu, chỉ dùng tay cào cào mấy nhát rồi buộc túm lên chạy xuống lầu.
Cô bước từng hai, ba bậc cầu thang một, còn mấy bậc cuối cùng cô cứ
thế nhảy thẳng xuống, nhưng vẫn có cảm giác như hết lần cầu thang này
tới lần cầu thang khác, đi mãi không hết.
Khi cô nhảy xuống ba bậc cuối cùng, đang định chạy ra ngoài thì cánh
tay bị ai đó nắm lại, "Lần sau không được nhảy như thế, nguy hiểm lắm".
Quyển Nhĩ kinh ngạc quay đầu lại, Cao Mạc đang nắm chặt tay cô, lặng lẽ đứng đó.
Ký túc mà Quyển Nhĩ ở là toà nhà kiểu cũ, là toà nhà ký túc tốt nhất thời
kỳ đó của Đại học C. Trường dự định sẽ dành cho các nữ sinh viên ở nên
tiền sảnh sửa không lớn lắm, để tiện quản lý người ra người vào.
Vì thế cái gọi là tiền sảnh trên thực tế chỉ là một đoạn nối giữa đầu cuối của cầu thang và hành lang. Hành lang lại đối diện với phòng bảo
vệ, đặt dưới sự kiểm soát nghiêm khắc của dì quản lý ký túc.
Vì thế rất hiếm khi có người loanh quanh ở khu vực này, Quyển Nhĩ đương nhiên