
ói.
La Tư Dịch chỉ lạnh lùng ngồi nhìn, đột nhiên hỏi: "Cậu là người dân tộc?".
Sách Lang gật gật đầu, càng thêm lúng túng. Nhưng La Tư Dịch cũng
chẳng để ý việc cậu ta có ngại ngùng hay không, quay sang nói với Quyển
Nhĩ, "Cậu ấy trêu cậu đấy, cậu ấy đến đây học từ nhỏ, nói tiếng Bắc Kinh có khi còn chuẩn hơn mình".
Quyển Nhĩ tỏ ra kinh ngạc. Quả nhiên ngay sau đó, Sách Lang nói giọng vô cùng chuẩn, dùng từ chính xác, khẩu âm lại tròn, "Mình thấy bạn Lục
Quyển Nhĩ đây múa điệu ấy nên nhớ nhà, vì thế mới dùng tiếng địa phương, thật sự không có ý gì khác, không có ý gì khác!" Tương phản với giọng
điệu rất nghiêm túc đó là nét mặt không hề ẩn giấu cái ý, trêu đùa cậu
khiến tôi rất vui, trông thật đáng ghét.
Quyển Nhĩ thở dài, "Múa điệu của dân tộc Tây Tạng là Hà Bố, không
phải mình", lẽ nào cũ ngã của cô đã tác động tới nỗi nhớ quê hương của
bạn Sách Lang sao?
La Tư Dịch lôi bàn tay định chỉ về phía Hà Bố của Quyển Nhĩ xuống, " cậu ta nhăng cuội làm gì".
Quay đầu lại, đúng là cô đã thấy một người da mặt còn dày hơn cả
tường thành, bị người khác vạch trần mà vẫn còn ở đó làm bộ làm tịch
biện bạch.
Sách Lang ngồi lui lại phía sau, dựa lưng vào thành ghế, nhường cho
La Tư Dịch nói chuyện với Quyển Nhĩ được thuận tiện, "Xin hỏi, thế nào
gọi là nhăng cuội?" Cậu ta làm bộ hết sức chân thành, nghiêm túc muốn
học hỏi.
"Nghĩa là: nói vớ nói vẩn". La Tư Dịch nhẹ nhàng giải thích.
"Thế nào là nói vớ nói vẩn?" Lần này cậu ta càng tỏ ra khiêm tốn.
"Phét lác." La Tư Dịch cũng tỏ ra kiên nhẫn, phát âm từng từ từng chữ rõ ràng.
Quyển Nhĩ gập người xuống bàn, nghiên cứu xem món sủi cảo vừa được
mang lên có nhân bên trong là gì, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng mình
đao kiếm vung lên loang loáng, lạnh lẽo.
Và thế là kế hoạch rút sớm của họ bị anh chàng ham học Sách Lang phá
hỏng. Tận khi cô Vương tuyên bố buổi liên hoan kết thúc tốt đẹp, La Tư
Dịch vẫn đang đấu võ mồm với Sách Lang, anh một câu chị một câu không ai chịu ai.
La Tư Dịch đứng dậy, không quên đưa ra lời tổng kết cho buổi thảo
luận tối nay, "Cuộc đối thoại tối nay của chúng ta, chính là nói nhăng
nói cuội". Cô nói xong, không buồn nhìn phản ứng của Sách Lang, kéo
Quyển Nhĩ đứng dậy đi về.
Hai người đi rất thong thả, mặc dù cùng ra với các bạn, nhưng cuối
cùng rớt lại hẳn phía sau. Con đường với hai hàng cây hai bên tràn ngập
ánh trăng, rất yên tĩnh, dường như sự huyên náo và tạp âm đều đã được
những bước chân đi trước đó mang đi rất xa rồi. Mỗi bước chân của La Tư
Dịch và Quyển Nhĩ đều hết sức nhẹ nhàng, chậm rãi, ngẫm như muốn cùng
nhau tận hưởng sự yên tĩnh hiếm có này.
"Anh ra dáng một chút có được không, đừng kéo nữa, em phải về nhà rồi".
Có tiếng nói từ bên đường vọng tới. Quyền Nhĩ và La Tư Dịch cùng quay sang nhìn nhau, giọng nói đó rất đặc biệt, muốn vờ như không biết cũng khó. GiọngDiêu Sênh gần đây họ được nghe liên tục, đã quen thuộc lắm rồi.
"Anh thật sự không được sao?" Một giọng nói khác cũng quá quen, hỏi lại.
Quyển Nhĩ sau khi trấn tĩnh lại, đoán chắc đó là Đinh Mùi, cô kéo La
Tư Dịch, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Những chuyện như thế này mà
cứ đứng nghe cũng không phải là tốt. La Tư Dịch lại đứng mãi ở đó, túm
chặt lấy tay Quyển Nhĩ, không nhúc nhích. Quyển Nhĩ cũng chẳng còn cách
nào khác, đành dừng lại.
Đột nhiên Diêu Sênh từ sau hàng cây chạy ra, ra đến đường còn bị vấp ngã, Quyển Nhĩ vội đưa tay ra đỡ lấy cô ấy.
Diêu Sênh thấy tự nhiên có hai người xuất hiện ở bên đường, rõ ràng
đã nghe hết cuộc đối thoại giữa cô và Đinh Mùi. Cô không biết có nên cảm ơn cô bạn vừa đưa tay ra đỡ mình hay không, vì thế chỉ gật gật đầu rồi
quay người bỏ đi.
La Tư Dịch cười nhạt một tiếng, thả tay Quyển Nhĩ ra, "Cậu tự về nhé, mình muốn đi dạo một mình". Cô ấy đi không nhanh, nhưng Quyển Nhĩ có
thể nhìn ra sự vội vã và nhẹ nhõm trong tiếng bước chân của cô ấy. Đi
mãi đi mãi đột nhiên La Tư Dịch bắt đầu chạy, dần dần chạy khuất khỏi
tầm nhìn của Quyển Nhĩ. Tiếp theo, anh bạn Đinh Mùi xuất hiện không
ngoài dự kiến.
Anh ta nhìn thấy Quyển Nhĩ, lại còn nhếch mép lên cười mấy tiếng, "May mà là em".
Quyển Nhĩ lập tức trừng mắt, là tôi thì sao lại may?
Đình Mùi thấy cô đứng đó không định đi, liền kéo cô lại gần, khoác
tay lên cổ Quyển Nhĩ kéo đi, "Người xem cũng có phần, anh em mình đi
chúc mừng một chuyện".
Quyển Nhĩ hất tay anh ta sang một bên, "Có gì đáng chúc mừng chứ?".
Cô muốn thắc mắc tại sao cô bắt gặp chuyện như thế, lại khiến quan hệ
của hai người trở thành thân thiết như những người anh em.
Thật ra không cần anh phải nói xa nói gần, cô cũng sẽ không đem
chuyện ngày hôm nay nghe được kể ra ngoài. Tỏ tình không thành đã đủ
thảm lắm rồi, càng nhiều người biết thì càng có nhiều người đợi xem kịch hay thôi, làm gì có ai hiểu được mùi vị mà người trong cuộc đang phải
nếm trải đâu! Thích mà không thể nói ra, thích mà không thể ban tặng,
tình cảm đó, cô hiểu.
"Chúc mừng vì không cần phải thất tình". Đinh Mùi nói xong, lờ đi sự phản kháng của cô, lôi cô đi ra ngoài cổng trường.
Quyển Nhĩ làm sao