
ngờ được, hoạt động chúc mừng của Đinh Mùi chẳng gặp phải trở ngại nào, thậm chí còn cảm động cả trời đất.
Nói anh ta không gặp trở ngại gì, là vì anh ta đưa Quyển Nhĩ đến một
quán nhỏ trong một loạt các quán ngoài cổng trường. Quán đó đúng là rất
nhỏ, vẫn còn phục vụ theo kiểu đưa đồ ăn qua ô cửa sổ, người tới ăn chỉ
đứng bên ngoài mà ăn. Bởi vì lúc đó đã rất muộn rồi, vì thế ông chủ cũng quan tâm tới họ hơn, lấy cho hai người mỗi người một chiếc ghế nhỏ.
Quyển Nhĩ gọi mấy xâu thịt và yêu cầu ông chủ rán hai chiếc bánh bao.
Còn Đinh Mùi chỉ gọi bia, ngồi đó và uống.
Quyển Nhĩ lấy giấy ra lau qua chiếc ghế, lúc đó mới phát hiện ra, mới chỉ vừa đấy thôi mà Đinh Mùi đã uống hết nửa lon rồi. Quyển Nhĩ muốn
khuyên anh ta uống ít thôi, nhưng lại cảm thấy mượn rượu giải sầu cũng
có lý của nó. Cô không thể chia sẻ ưu phiền với bạn, vậy thì hãy để bia
giúp anh ta giải sầu vậy.
Chủ quán là một người đàn ông trung niên to béo, do giới hạn của diện tích quán, nên không có nhiều người tới đây uống rượu. Vì thế, mấy lon
bia trong quán là ông mua để dành cho mình, không có ý định bán kiếm
tiền. Sau khi nướng xong mấy thứ mà Quyển Nhĩ gọi, ông cũng cầm theo một lon bia và một chiếc ghế nhựa đi ra, giơ về phía Đinh Mùi, hai người
bắt đầu uống.
Quyển Nhĩ tự nhiên lại trở thành tiểu nhị, giúp họ bưng đồ rót nước.
Hai người đó không nói nhiều, chú một lon, cháu một lon, không khách sáo cũng không nhường nhịn, lon cuối cùng hai người chia nhau uống.
Tiền do Đinh Mùi trả, Quyển Nhĩ muốn trả cũng bị anh ta đẩy sang một
bên. Xem ra anh ta vẫn rất tỉnh táo, lúc đếm lon bia nhất định đòi tính
luôn cả lon cuối cùng mình và ông chủ cùng chia nhau uống đó. Ông chủ
béo cũng là người thoải mãi, "Được, anh bạn nhỏ, hôm nay coi như cậu
mời, thường xuyên đến đây, lần sau tôi mời!".
Quyển Nhĩ cười ha hả vội nói, "Có mời cháu không?"
"Mời chứ, mời chứ, cùng đến nhé!" Ông chủ béo nói nói cười cười xong vội vàng đi thu dọn quán.
Quyển Nhĩ và Đinh Mùi đi về phía cổng trường. Họ đi không quá nhanh,
Quyển Nhĩ vừa cảm thấy no, vừa cảm thấy mệt, vì thế đi không nổi. Còn
Đinh Mùi, dường như đi rất miệt mài, bước rất rộng, nhưng cũng chẳng
được bao xa.
Quyển Nhĩ chọn đi ở giữa đường. Trên đường không có xe, còn hai bên
đường lại có cây, cô luôn cảm thấy đi giữa đường vẫn an toàn hơn, có ánh trăng, có ánh đèn. Còn Đinh Mùi loạng choạng đi dưới ánh đèn đường vàng đục và bóng cây âm u khiến Quyển Nhĩ lo lắng liệu anh có lúc nào không
khống chế được thăng bằng mà đâm thẳng vào gốc cây hay không.
Tĩnh lặng, đột nhiên Đinh Mùi cất tiếng hát.
Một chiếc lá rơi xuống trước khung cửa sổ
Một viên kẹo tan dần trong miệng
Một bài tình ca đang vào hồi kết
Tạo nên thời khắc của sự bi thương
Ánh mắt buồn bã của cô ấy rời khỏi khuôn mặt tôi
Tôi đã mất cô ấy...
(Ban nhạc Muma, ca khúc Tôi đã mất cô ấy) [1'>
[1'> Ca khúc là của ban nhạc Muma
Anh dựa vào gốc cây, ngẩng đầu lên, nhìn trời, lặp đi lặp lại đoạn đó trong bài hát.
Quyển Nhĩ kiên nhẫn đứng chờ bên cạnh, ca từ của bài hát bi thương
tới nỗi cô không nỡ cắt ngang, cô không thực sự đánh giá được là có hay
hay không, chỉ cảm thấy sự đau thương này có thể lây truyền qua không
khí.
Quyển Nhĩ thấy anh ta cứ hát đi hát lại mà không có ý định dừng lại, liền xích lại gần, "Đinh Mùi...".
Đinh Mùi ngừng hát, anh ta nắm lấy tay Quyển Nhĩ, áp lên mặt mình rồi chà qua chà lại một cách hỗn loạn, sau đó không nói gì và bỏ đi. Để lại Quyển Nhĩ với bàn tay nóng ấm đang dần dần thành lạnh lẽo, một mình đứng đó rất lâu rất lâu, lâu tới nỗi sự lạnh lẽo xuyên qua lòng bàn tay truyền vào tới tận tim.
Tối hôm nay đối với Đinh Mùi mà nói, vì là lần đầu tiên anh tỏ tình
mà bị từ chối, cũng khiến anh cảm thấy tổn thương, nhưng thực sự không
để lại nhiều vết hằn trong trái tim anh. Trong cuộc sống của anh có quá
nhiều quá nhiều việc quan trọng, đầu anh chỉ ghi nhớ những việc đó thôi
cũng đủ quá tải, không còn chỗ trống cho việc đau buồn vì thất tình nữa.
Nhưng tối hôm nay, đối với Quyển Nhĩ mà nói, lại là khởi đầu của
quãng thời gian đau khổ trong cuộc đời cô, từ chính thời khắc này, cô
nảy sinh lòng thương xót đối với Đình Mùi, chính vào tối hôm nay, cô
hiểu lầm rằng Đình Mùi là một người rất nặng tình.
Các tân sinh viên hòa nhập với cuộc sống mới bằng mọi phương thức, đương nhiên những cuộc trò chuyện liên quan tới buổi lễ chào đón
tân sinh viên cũng chỉ như làn gió thoảng qua, cuối cùng cũng tiêu tan.
Đề tài mặc dù được gạn đục khơi trong, nhưng có những thứ mà hình bóng
của nó còn lưu lại rất khó xóa bỏ tận gốc, Sách Lang là một ví dụ.
Quyển Nhĩ không biết vì sao anh chàng Sách Lang này lại thần thông
quảng đại như thế, anh ta tranh cãi với La Tư Dịch mãi thành ra nghiện,
hầu như anh ta có mặt trong tất cả các tiết học của khoa Quyển Nhĩ. Ban
đầu thì mặt dày ngồi xán lại cạnh hai người, cuối cùng lại trở thành
người chiếm chỗ giúp các cô. Ngẫu nhiên trong lớp có sinh viên nam nào
đó không tới, anh ta lập tức thế mình vào chỗ đó. Vì thế ngoài La Tư
Dịch luôn hoài nghi