Snack's 1967
Quyết Ý Đi Cùng Anh

Quyết Ý Đi Cùng Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323040

Bình chọn: 9.00/10/304 lượt.

nh ấy không thích mình, nhưng cũng không làm mình

phải bẽ mặt, đợi tới khi kỳ thi tốt nghiệp trung học kết thúc, mới nói

rõ với mình. Lúc đó mình rất tức giận, cảm thấy tất cả những chuyện

trước đây đều là lừa dối, thế là mình nói sau này hãy coi như chưa từng

quen biết, cũng sẽ không bao giờ quen biết nữa."

"Sau này, mình mới dần dần hiểu ra, anh ấy thật ra cũng là người tốt. Mặc dù anh ấy không thích mình, nhưng sợ ảnh hưởng tới việc thi cử, nên mới để mình ở bên anh ấy lâu như thế." Càng lợi hại hơn là ở bên nhau

lâu như vậy mà anh vẫn không coi cô ấy là bạn gái, giữ được khoảng cách

mong manh đó, thật không phải là người tầm thường. Đinh Mùi quả là người tốt.

"Không phải mình cố ý giấu cậu, chỉ là không nghĩ hai người lại thân thiết nhanh đến thế."

"Tiểu La, không cần phải giải thích với mình." Quyển Nhĩ ngập ngừng

định nói gì đó rồi lại thôi. Cô muốn an ủi bạn mấy câu, nhưng mấy lời

dặn dò của La Tư Dịch càng khiến cô nhận ra rằng bạn mình đã nặng tình

quá rồi. Cô giữ chặt vai La Tư Dịch, vỗ nhè nhẹ.

"Mình chỉ muốn nhắc nhở cậu, anh chàng Đinh Mùi đấy có ma thuật, đợi

đến khi cậu chỉ còn biết đến anh ta và xoay quanh anh ta thôi, lúc ấy

muốn thoát ra khỏi cái vòng đó cũng không kịp nữa rồi."

"Mình với anh ta chẳng có gì đâu, thỉnh thoảng làm quân sư cho anh ta thôi mà. Còn cậu, cứ thế mà từ bỏ sao?"

"Mình có kém cỏi gì đâu. Có tài có sắc, cần gì phải cố gắng ép buộc

ai? Anh ấy không thanh thản, chẳng phải mình càng thấy vui hơn sao? Tuy

nhiên, sự tự tin to lớn đó của mình đã bị vỡ tan thành trăm nghìn mảnh

rồi. Giờ đang trong quá trình trùng tu lại. Mình không muốn dùng người

khác lấp vào chỗ trống đó, cũng không muốn tự mình đi vào con đường

cụt."

Mặc dù nói như vậy, nhưng tất cả những việc Đinh Mùi làm vẫn khiến cô thấy không thuận mắt. Muốn buông tay, nhưng có buông được hay không lại do trái tim quyết định, đành phải đợi nó từ từ nhạt đi thôi.

Lần này Quyển Nhĩ gật đầu có vẻ như đã hiểu ra, điều mà La Tư Dịch

muốn nói là người nào không cần cô, cô cũng không cần họ. Vì vậy mặc dù

rất buồn, nhưng thật quả cảm.

"Nếu sớm biết, mình đã không qua lại với anh ta." Nếu phải đặt La Tư

Dịch và Đinh Mùi lên bàn cân, không cần nghĩ Quyển Nhĩ cũng có thể đưa

ra được lựa chọn.

"Con người anh ấy, làm bạn thì không phải suy nghĩ. Mặc dù tình trạng của bọn mình như vậy, nhưng nếu mình thật sự gặp chuyện gì khó khăn, dù có mở lời nhờ anh ấy giúp đỡ hay không, anh ấy vẫn giúp mình mà không

nói nửa lời. Không phải mình bảo cậu phải tuyệt giao với anh ấy, mình

chỉ sợ cậu lơ ngơ cho rằng đấy đơn giản là tình bạn, mà không lưu tâm để ý thôi."

"Cậu yên tâm. Mình sẽ ghìm cương trước vực thẳm."

Quyển Nhĩ cười thoải mái nói, mặc dù trong lòng cô không hề dễ chịu

như thể hiện ra bên ngoài. La Tư Dịch không ngần ngại đem chuyện của

mình kể ra để khuyên cô, cô ấy đã thực sự coi cô là bạn, vì muốn tốt cho cô, làm sao cô có thể không biết phân biệt phải trái chứ.

Còn Đinh Mùi, anh ta giờ đã ở thời kỳ an toàn nhất sau cơn khủng

hoảng rồi. Anh ta có nhiều bạn như vậy, thêm cô vào cũng không nhiều hơn mà bớt cô cũng không ít đi. Cô nghĩ như vậy nên cũng thấy nhẹ nhõm.

Kể từ sau hôm đó, Đinh Mùi hoặc các bạn anh có tới tìm, hay gọi điện

thoại, không phải lần nào Quyển Nhĩ cũng đi cùng họ. Chỉ từ chối nói là

sắp thi nên rất bận. Dần dần cô cũng tự tách mình ra khỏi nhóm bạn đó.

Thời gian rảnh rỗi, Quyển Nhĩ khi thì lên thư viện học, khi thì lười

nhác nằm lì trong phòng, có La Tư Dịch bầu bạn, cũng không đến nỗi cô

đơn.

Tối hôm Cao Mạc tới tìm cô, cô đang nằm bò trên giường đọc tiểu

thuyết. Cuốn sách đó là của Sở Phi Bình thuê về, bị Quyển Nhĩ giành đọc

trước. Quyển Nhĩ mới đọc được một lúc mà nước mắt đã lưng tròng, khiến

Sở Phi Bình bứt rứt không yên, chốc chốc lại hỏi: "Có gì hay mà cậu khóc đến như thế?".

Nghe thấy giọng dì quản lý ký túc gọi trên loa, "Lục Quyển Nhĩ, Lục Quyển Nhĩ phòng 415 có người tìm". Quyển Nhĩ còn chưa kịp phản ứng, Sở Phi Bình đã vội vàng trả lời thay, "Có, có, xuống ngay đây!".

Cô ấy nói xong liền giật lại quyển truyện, "Có người tìm cậu, mau xuống đi".

Quyển Nhĩ vẫn nấn ná không nỡ đi, đưa tay lên quệt nước mắt, "Chắc là tới trả vở ghi đấy, mình sẽ lên ngay. Cậu đánh dấu trang đó lại cho

mình, đúng rồi, chính là trang đó. Mình quay lại là phải tr mình đấy!".

Quyển Nhĩ với tay lấy cái áo khoác rồi chạy xuống dưới lầu, chỉ sợ

quay về chậm trễ, Sở Phi Bình không chịu giao sách nữa. Vì vậy lúc lao

ra và nhìn thấy Cao Mạc, trông Lục Quyển Nhĩ rối rắm và thê thảm, mắt

thì đỏ ngầu, đầu tóc bù xù. Quyển Nhĩ kinh ngạc, ngẩn người ra, trông

lại càng đáng thương.

Qua một thời gian lâu như vậy, sự bối rối lúng túng của Cao Mạc cũng

dần tự tiêu tan. Sau sự việc lần trước, anh đi công tác với thầy giáo,

tham gia hội nghị, rồi ở lại đó làm một thí nghiệm, vừa mới quay về.

Trước khi đi, anh cố ý không nói cho Quyển Nhĩ biết, vì dù sao lúc đó

anh vẫn còn cảm thấy có chút bối rối. Nhưng sau khi quay về, người đầu

tiên anh đến tìm vẫn là cô. Quan hệ của hai gia