
Thu còn muốn hỏi nữa, Tăng Nghị lại đi tới nói, "Con gái nên
ngồi vào bên trong, bên ngoài họ mang thức ăn lên, sợ sẽ làm bỏng các em đấy".
Đinh Mùi nhìn La Tư Dịch, rồi lại nhìn sang Tăng Nghị, cuối cùng im lặng không nói gì.
Lúc tàn tiệc, Đinh Mùi cầm một chiếc túi
đưa cho La Tư Dịch, "Mang về để ăn đêm".
La Tư Dịch đương nhiên sẽ không hiểu lầm ý tốt của anh, nhưng cho dù có hiểu ý, vẫn nên hỏi một câu, "Đây là thứ gì?".
"Sùi cảo." "Nhân gì?"
"Ừm... Không biết." Lúc thanh toán, Đinh Mùi kêu nhân viên phục vụ chuẩn bị, đâu có biết bên trong nhân gì.
La Tư Dịch nhấc nhấc túi sủi cảo trên tay, như vậy coi như cô đã
hiểu, không phải Đinh Mùi không có tình cảm với Quyển Nhĩ, nhưng trọng
lượng của nó vẫn chưa đủ nặng. Nếu đã vậy, chắc anh ta cũng chẳng để ý
việc túi sủi cảo này cuối cùng sẽ vào bụng ai đâu.
La Tư Dịch về tới ký túc, đã gần đến giờ đóng cửa nên mọi người đều
có mặt đầy đủ trong phòng, "Nào, ai đói thì tới ăn sủi cảo nhé!", La Tư
Dịch đặt túi sủi cảo lên bàn, còn mình thì đi lấy đĩa để bày ra.
Mọi người đi tự học về ai cũng đói meo, nói giảm béo chẳng qua là để
an ủi bản thân, nhưng nhìn thấy đồ ăn trước mặt, chẳng ai còn khách sáo
gì nữa, ùa tới rất tự nhiên.
"Nhân gì thế?" Tề Vũ vừa bước vào phòng cũng sán lại.
"Ngô!" Tôn Mộc Nam đã ăn một miếng rồi nói có vẻ c
"Là cần tây chứ!" Hà Bố không chắc chắn lắm, cô đã ăn hai cái, nhưng
ăn vội quá, có phần là nuốt chửng chưa kịp nhai, thật sự không nhận biết được là mùi vị của nhân gì.
Sở Phí Bình có vẻ từ tốn hơn, còn đi lấy đôi đũa, đẩy nhẹ vài cái sủi cảo ra. "Không phải chỉ là một loại nhân đâu, nhân chay nhân thịt đều
đủ cả". Quay đầu lại nhìn Quyển Nhĩ nói, "Có nhân tỏi tây mà cậu thích
đấy, mau xuống đi".
"Mình đánh răng rồi, không ăn nữa." Quyển Nhĩ nhẹ nhàng lật người, quay lưng ra ngoài.
Lúc này, La Tư Dịch đã quay lại phòng, làm như không biết Quyển Nhĩ
vẫn còn thức, nhẹ nhàng thu dọn lại giường của mình, rồi trèo lên nằm.
Cả phòng không ai nói gì. Ngày hôm sau, Quyển Nhĩ cũng không nghe
ngóng, La Tư Dịch cũng không nhắc lại sự việc đi ăn cơm tối đó nữa. La
Tư Dịch đã xác định rõ tư tưởng sẽ không nhắc tới Đinh Mùi trước mặt
Quyển Nhĩ. Nếu giữa hai người bọn họ không thấy có tương lai, nêu cả hai người đều không có ý phát triển tiếp, cô cũng không cần phải lo nhiều
việc như thế, cũng không cần phải làm cái việc tác thành cho người khác.
Nhưng hai người không nhắc đến, không có nghĩa là người khác cũng
không nhắc đến. Buổi tối Dương Thu gặp Quyển Nhĩ, việc đầu tiên là kể
lại cho Quyển Nhĩ nghe tối qua cô ấy đã cầm ly rượu đuổi theo Tăng Nghị.
"Cậu không đến thật tiếc quá, tối qua mình mới phát hiện hóa ra Tăng
Nghị dễ đối phó như thế, mình uống một ngụm, anh ấy cạn một ly."
"Cậu biến thành ma men từ lúc nào thế?" Với tửu lượng của Tăng Nghị,
cho dù là một ly đối với một ngụm, thì Dương Thu cũng chưa chắc đã chiếm được lợi thế.
"Ha ha, chỉ là ham vui thôi mà. Sau đó mình thấy anh ấy như cái thùng không đáy, mình đuổi anh ấy chạy cũng là vui đùa thôi, giống kiểu khua
chiêng rút quân ấy."
"Cậu biết mà thu binh là tốt rồi. Bọn họ đang tụ tập uống với nhau,
uống thế nào cũng không thấy vui. Nếu cậu còn đuổi Tăng Nghị thêm nữa,
cậu có tin là sẽ có người chạy theo sau quay đánh cho cậu một trận
không?" La Tư Dịch thấy Dương Thu kể chuyện đó, cũng yên tâm trêu chọc
"Xem ra mình không đi là đúng. Mình sợ nếu mình đi cũng không chịu
được mà đuổi theo cậu có phải cậu quên uống thuốc không đấy. Đến lúc đó
không phải bọn mình đến đấy để ăn cơm nữa, tất cả mọi người đều chạy
vòng quanh bàn, nhà hàng sẽ biến thành sân vận động mất."
"Không nói nữa, các cậu chỉ biết trêu mình." Dương Thu bĩu môi đi
nhanh lên mấy bước chân. Nhưng được vài bước, cô ấy dừng lại, "Dù thế
nào, mình muốn theo đuổi, mình cũng đã theo đuổi rồi. Mình muốn anh ấy
làm gì, anh ấy cũng đã làm rồi, cuối cùng tự mình thấy mình không đủ bản lĩnh, từ bỏ là do mình cam tâm tình nguyện. Giờ là mình theo đuổi người khác, đúng là đáng cười, đáng xấu hổ. Nhưng như thế có sao đâu! Rồi
cũng có một ngày, một đoàn người đuổi theo phía sau mình, lúc đó dừng
lại hay không còn phải xét đã".
Quyển Nhĩ thấy câu nói buột miệng của mình khiến Dương Thu không vui, sau đó còn tuôn ra một tràng, cảm thấy có chút ngượng ngùng, định nói lời xin lỗi, nhưng sợ nói không đúng lại đắc tội với bạn lần nữa, nghĩ mãi cuối cùng mới nghĩ ra một cậu, "Là mình nói sai, cậu đừng giận".
La Tư Dịch không phải là người có khả năng giải vây, nhưng giờ chỉ có ba người, hai người kia tự nhiên trở nên cứng nhắc như thế, còn lại
mình cô kẹp ở giữa, không lo sao được. Đành nói, "Chuyện gì mà cười hay
không cười, chuyện gì mà đúng với sai, nói những lời này chẳng phải
khiến mọi chuyện đi quá xa hay sao".
Cô còn chưa nói hết câu đã bị Dương Thu cắt ngang, "Không xa thì sao thể hiện là gần chứ?".
La Tư Dịch cũng giận, "Cậu cứ nhất định phải kiếm chuyện hay sao? Cậu thích so sánh xa, gần, chẳng ai ngăn cậu cả, tự mình suy nghĩ đi, mình
không rảnh." Sau đó cô kéo tay Quyển N