
n
phải thu thập một ít tài liệu, cô chủ động đề nghị sẽ ở lại giúp. Vì vậy cho dù tết Nguyên đán chỉ có ba ngày, cho dù khi cô quay lại còn phải
thi tiếng Anh và chính trị, cô vẫn quyết định về nhà. Nếu cô không về,
không chỉ máy điện thoại sẽ bị gọi liên tục tới bỏng tay, mà có khi cả
bốn người lớn sẽ cùng tới trường giết cô mất.
Quyển Nhĩ vừa về tới nhà, có cảm giác ba đã già đi rất nhiều. Có
nhiều tóc bạc trên đầu hơn, gầy tới mức hai má hõm lại. Buổi tối, khi mẹ mang chăn vào phòng cho cô, cô mới có cơ hội hỏi: "Sức khỏe của ba
không tốt phải không mẹ?".
"Không phải, là có xảy ra kiện cáo với bệnh nhân, con không hiểu, mà cũng không cần lo."
Làm bác sỹ đôi khi cũng xảy ra việc kiện cáo với người bệnh. Những vụ kiện cáo với người bệnh trong bệnh viện thành phố, theo như Quyển Nhĩ
biết thì năm nào cũng có. Nhưng liên quan tới ông Lục Đình thì hình như
chưa từng xảy ra. Lúc nào ông cũng rất nghiêm khắc với bản thân, nếu tâm trạng, sức khỏe không tốt, quyết không cầm dao mổ. Vì vậy không phải
ông may mắn, mà vì ông làm việc nghiêm túc, cẩn thận.
"Kết cục xấu nhất sẽ là gì?"
Mẹ không trả lời mà chỉ kéo chăn đắp cho cô, "Chuyện này người lớn sẽ giải quyết, con ở nhà thì chịu khó ăn uống, ở trường học tập cho tốt là được rồi".
Ngày hôm sau, Quyển Nhĩ gọi Cao Mạc ra ngoài, định hỏi anh xem có
chuyện gì. Cô không tin xảy ra chuyện lớn như vậy, anh lại hoàn toàn
không biết gì.
"Việc lần này chẳng liên quan gì tới bệnh nhân cả. Mà là từ trong nội bộ khoa tự tạo ra. Có người thèm khát chiếc ghế chủ nhiệm khoa." Cao
Mạc không đợi cô hỏi đã chủ động nói ra.
Làm chủ nhiệm khoa có rất nhiều ưu thế, nếu chỉ vì chuyện này thì
Quyển Nhĩ đương nhiên có thể hiểu được. Tuy nhiên chỉ vì kiện cáo với
bệnh nhân mà có thể kéo ba cô xuống sao? Trình độ chuyên môn và thực lực đều thể hiện rõ ràng ở đó, cùng lắm thì không làm cái chức chủ nhiệm
khoa đó nữa.
Cao Mạc nhanh chóng đưa ra câu trả lời cho cô, "Giờ đang là giai đoạn đánh giá, không chỉ ba em không giữ được chức, mà sợ là còn bị treo
giấy phép. Nếu đúng là làm sai thì cũng thôi, nhưng bị chơi lén như thế, danh dự đến lúc cuối đời lại không giữ được, sợ ba em không chịu nổi".
"Anh biết từ bao giờ?" Nhìn tâm trạng của ba, chắc chăn sự việc mới
xảy ra gần đây. Vì ba cũng thương chiều cô, nên trước mặt cô ra sức che
giấu.
"Tối qua. Sau khi chuyện này bị chọc ra thì đã bị khui tới cùng,
trong viện cũng trở tay không kịp. Có thể làm gì đều đã làm rồi, sau Tết sẽ có kết quả."
Ban đêm, Quyển Nhĩ không kìm được, cầm điện thoại vào phòng gọi cho
Đinh Mùi. Điện thoại vừa có người nghe, cô chỉ gọi anh được một tiếng,
rồi không nói được gì nữa.
"Khóc gì chứ, này!"
<"Không có gì, vì em thấy nhớ anh." Đúng thế, nhớ anh. Cô đã thầm
tự khuyên răn mình rằng, đừng hy vọng gì vào anh, nhưng gặp phải chuyện
này, cô chỉ nhớ đến anh. Tuy không gặp, nhưng được nghe tiếng anh, nhịp
tim cũng ổn định hơn.
"Em về trường trước một hôm, anh đưa
em đi chơi."
Đây là hành động quan tâm điển hình kiểu Đinh Mùi. Mặc dù anh không
biết nói với cô những lời có tính hồi ứng trực tiếp, không biết nói với
cô rằng anh cũng nhớ cô nhưng trong những tình huống có thể, anh không
từ chối đưa ra những biện pháp để thoát khỏi nỗi nhớ nhung.
"Vé đã đặt xong cả rồi, muốn quay lại trường sớm sợ không mua được
vé." Đây là sự thật. Quan trọng hơn là, tình hình ở nhà lúc này cô muốn
được ở bên ba mẹ được lúc nào hay lúc ấy.
Quyển Nhĩ quay lại thành phố A muộn hơn một ngày so với kế hoạch. Bởi vì trong mấy ngày ấy, cô và ba mẹ đã đi tới nội Mông Cổ. Ba nói khó
khăn lắm mới có dịp ba người cùng được nghỉ, nhất định phải cùng đi chơi một chuyến. Vì vậy họ lên mạng tìm, đăng ký tham gia đoàn du lịch tới
Nội Mông, đón mùa đông ở NaaDam.
Ba người nhà họ, người thì đi làm, người thì đi học, rất hiếm khi cả
ba có khoảng thời gian nghỉ dài kỳ. Trong ký ức của Quyển Nhĩ, cô chưa
bao giờ đi du lịch cùng với ba mẹ. Thỉnh thoảng có thể đưa cô đi chơi
thì cũng chỉ là ba hoặc mẹ mà thôi.
Lần này cả ba người đều rất vui vẻ, hoặc ít nhất là trông có vẻ rất
vui vẻ. Cưỡi ngựa, ăn thịt nướng, cùng hò hát nhảy múa với rất nhiều
người. Ở nơi trời cao mây
lớn, dường như những nỗi buồn đau nặng
nề cũng tan biến đi như chưa từng tồn tại. Chân của mẹ không tốt lắm, đi bộ nhiều
sẽ đau nhưng không thấy mẹ kêu mệt một câu nào. Quyển Nhĩ biết mẹ
chịu đựng là vì ba. Chỉ cần ba mãi mãi cười vui vẻ như thế, hay cho dù
chỉ để đổi lại một chút vui vẻ của ba, có phải đi bộ cùng ba khắp đất
nước Trung Quốc, mẹ cũng có thể kiên trì được.
Quay lại thành phố A, rời xa không khí đó, sự lo lắng trong lòng
dường như cũng giảm đi rất nhiều. Lấy lại tinh thần để ứng phó với các
môn thi xong, cũng đã tới cuối tháng. Thời gian này cô không gặp Đinh
Mùi, anh đi đến miền Nam, hình như phải đi một lúc tới mấy thành phố,
thời gian quay về còn chưa biết. Trước kỳ nghỉ đông mà anh vẫn chưa quay lại thì cô sẽ không được gặp anh trong ba tháng liền.
Cô xếp hàng mua vé về nhà, gửi một tin nhắn cho Đinh Mùi, "Em đ