
ông đang chậm rãi chảy xuôi,
dưới ánh trăng chiếu rọi phát ra ánh sang lấp loáng như vảy cá, cực kỳ
đẹp mắt.
Cổ Vưu Chấn đương nhiên không tâm tư ngắm cảnh, hắn giục ngựa đi đến bờ sông, ngoài ý muốn phát hiện trên bờ cát có một dấu chân nho nhỏ, cứ mờ dần khiến cho tim hắn muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đây là có chuyện gì?
Chẳng lẽ Cận Liễu Liễu đã rơi xuống?
“Liễu Liễu! Liễu Liễu! Ngươi ở đâu?” Cổ Vưu Chấn vội cất giọng hô to.
Một hồi lâu, hắn ngừng kêu, nghe thấy một thanh âm hàm chứa tiếng nức nở
vang lên: “Ta, ta ở chỗ này. Phu quân, tại sao phu quân cũng ở trong
này?”
Cổ Vưu Chấn mạnh mẽ quay đầu lại, đã thấy dưới ánh trăng
sáng ngời, một nữ tử mặc một thân xiêm y bẩn luộm thuộm đứng tỳ vào một
thân cây, trong tay còn cầm một khúc cây nhỏ ôm ở trước ngực giống như
binh khí.
Cổ Vưu Chấn vội vàng nhảy xuống ngựa, thả người chạy
đến trước mặt nàng, nhéo nhéo mặt nàng: “Ngươi còn hỏi tại sao ta ở
trong này? Ngươi hãy nói cho ta nghe một chút đi! Tại sao ngươi lại chạy đến đây?”
Cận Liễu Liễu còn không bị vẻ mặt hắn làm cho sợ hãi,
ngược lại mừng đến phát khóc, cười vui thả người nhào vào trong lòng Cổ
Vưu Chấn.
Cổ Vưu Chấn biết nàng đang khóc, thở dài một hơi thân
thủ sờ sờ đầu nàng: “Còn khóc cái gì? Ta không phải đã tìm được ngươi
sao.”
Cận Liễu Liễu khóc một lát rồi ngẩng đầu lên, nghi hoặc
hỏi: “Phu quân, có phải nơi này cách Đông Giao Lâm viên rất gần hay
không?”
Mày Cổ Vưu Chấn nhăn lại đến mức có thể bóp chết một con ruồi: “Rất gần? Ta thấy ngươi càng chạy càng xa!”
“Làm sao, làm sao có thể đâu? Ta đi đến nỗi rách cả giày, còn tưởng rằng sắp đến Lâm viên cơ.” Thoạt nhìn Cận Liễu Liễu vô cùng ủy khuất.
Cổ
Vưu Chấn lại bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Mặc kệ nơi này là chỗ nào, tóm lại tìm được ngươi là tốt rồi. Trước tiên ngươi hãy nói xem làm sao
ngươi có thể đi đến nơi đây một mình?”
Cận Liễu Liễu nâng tay lên, muốn dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, giơ lên mới phát hiện xiêm y đã bẩn hết.
Nàng không chút suy nghĩ, thân thủ đã bắt vạt áo Cổ Vưu Chấn trước mặt, lau sạch sẽ toàn bộ nước mắt trên mặt.
Sau khi lau xong, nàng mới kêu to một tiếng: “Ai nha! Hỏng rồi! Ta, ta đã làm xiêm y của phu quân bị…”
Nàng khẩn trương đáng thương ngẩng đầu nhìn mặt Cổ Vưu Chấn, thấy hắn cũng không có vẻ giận mới thoáng yên lòng.
“Ta đang đợi ngươi nói vì sao lại đi đến nơi này.” Cổ Vưu Chấn cường điệu hỏi thêm lần nữa.
Cận Liễu Liễu nói: “Ta cũng không biết làm sao a, nửa đường Mai phu nhân
nói muốn đi tiểu bảo ta đi xuống cùng nàng. Sau đó đến lúc trở về xe
ngựa, nàng lại nói vòng tay của mình bị rớt ở chỗ đi vệ sinh trong rừng
cầu ta đi nhặt về giúp nàng, ta phải đi. Bất quá ta đi xuống một lúc
không thể nào tìm được vòng tay, cây cối trong khu rừng này không khác
nhau là mấy, ta đi cứ đi mãi cũng không biết làm sao mình đi đến đây
được. Đã nghĩ nếu có thể trở lại Đông Giao Lâm viên được hẳn là có thể
có người quen giúp ta, ta liền đi về hướng đông. Lại sau đó, ta đi đến
đây, ta lại nghĩ nơi này có sông, ta nghĩ là đi dọc theo bờ sông hẳn là
có thể đi đến được chỗ có người ở. Thế nên ta bèn đi xuống sông rửa mặt
rửa tay mới vừa đi chưa được vài bước đâu chợt nghe thấy tiếng phu quân
gọi ta .”
Cận Liễu Liễu nói xong, còn nhìn về phía Cổ Vưu Chấn nở một nụ cười sáng lạn.
Cổ Vưu Chấn chỉ cảm thấy một ngọn lửa cực lớn xông lên đỉnh đầu nhưng không thể phát tiết được đành chỉ thở dài.
Nàng bị kẻ khác hãm hại còn không biết gì.
Bất quá nói vậy Mai phu nhân kia cũng không dám làm ra hành động gì quá
mức, nói không chừng chỉ muốn bỏ lại nàng ở ngoài một lát để hù dọa nàng thôi. Ai biết Cận Liễu Liễu không có đứng tại chỗ chờ người đi tìm nàng ngược lại lại tự đi lung tung một mình còn cư nhiên đi đến bên ngoài
cánh rừng, cũng may nàng chưa gặp phải dã thú.
“Sao ngươi không ở lại chỗ tìm vòng chờ người đến? Hiện tại ngươi tốt xấu gì cũng là Liên
phu nhân của Lục điện hạ, thiếu ngươi tất nhiên trong phủ điện hạ sẽ
phái người đi tìm ngươi a. Ngươi đi lung tung một mình như vậy đừng nói
những người đó không tìm thấy ngươi vạn nhất ngươi gặp phải mãnh thú thì làm sao bây giờ!”
Cổ Vưu Chấn nhịn một lúc lâu,vẫn là không nhịn được rống lên với Cận Liễu Liễu.
Cái đầu nhỏ của Cận Liễu Liễu càng lúc càng cúi thấp như là biết mình đã
làm sai đến thanh âm cũng trở nên hữu khí vô lực : “Ta có gặp phải .”
“Ân? Gặp phải cái gì? Mãnh thú? Vậy ngươi, vậy ngươi có bị thương hay không?” Cổ Vưu Chấn nôn nóng hỏi dồn dập.
“Gặp phải rất nhiều chuột, ta ngồi xuống muốn nghỉ tạm một lát cũng không được, chúng nó chạy đến cắn xiêm y của ta.”
Cổ Vưu Chấn bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai nàng cầm cây gậy kia trong tay là dùng để đuổi chuột đồng .
Hắn thân thủ lấy cây gậy gỗ trong tay nàng vứt xuống đất đẩy nàng ra nhìn
khắp người nàng từ trên xuống dưới: “có bị thương không?”
Đầu tiên Cận Liễu Liễu lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu.
“Rốt cuộc là có bị hay không?” Cổ Vưu Chấn phát giác chỉ cần gặp phải Cận Liễu Liễu mình sẽ rất dễ dàng không kiềm chế được.
Cận Liễu Liễu run run: ” chân ta đau