
Chúng ta vười vui nơi đây
Chúng ta nghẹn ngào nơi này
Chúng ta sống ở đây
Cũng sẽ chết đi ở đây
Chúng ta cầu nguyện ở chốn này
Mê muội trong không gian ấy
Chúng ta tìm kiếm ở nơi đây
Bắc Kinh Bắc Kinh
. . . . . .
Lời ca đầy thổn thức, chuyện cũ đau lòng, làm lòng người nghe cũng bi thương theo. Trần Hiểu Sắt hỏi: "Mẹ, có phải con rất vô dụng không? Vốn nghĩ rằng mình có thể kiến tạo được một mảnh trời riêng ở Bắc Kinh, chẳng ngờ lại thất bại thảm hại đến vậy."
Điền Lâm an ủi: "Bất cứ chuyện gì cũng đều có tính hai mặt, không thể chỉ nghĩ đến mặt tiêu cực, con nên nghĩ thoáng hơn. Ví dụ, mấy năm này con đã học được cách sống độc lập, học được những kinh nghiệm sống mà trước kia con không có."
Trần Hiểu Sắt xoa xoa giọt lệ nơi khóe mắt, hỏi: "Mẹ, anh ấy sẽ đến tìm con chứ?"
" Con nói Hạo Đông à?"
Trần Hiểu Sắt gật đầu một cái.
"Nó không nỡ xa con, nhất định sẽ tìm đến!"
"Nhưng con có cảm giác không được chắc chắn.”
Trần Lương Động nói: "Con gái, ba có hai câu muốn nói không biêt con có muốn nghe không?"
Trần Hiểu Sắt bĩu môi: "Ba đừng lấp lửng nữa, mau nói đi."
Trần Lương Động tức giận: “Con bé này, con phải suy nghĩ cho cẩn thận, tùy quân không phải là chuyện dễ, phụ nữ phải hy sinh rất nhiều. Trời nắng trời mưa con phải tự lo, ốm đau bệnh tật phải tự mình chăm sóc. Lúc có con, trách nhiệm lại càng nhiều hơn, thường xuyên phải cô đơn một mình. Vợ lính không phải là chuyện dễ làm đâu.”
Trần Hiểu Sắt biết, cô đã từng trải qua. Lúc cô ở thành phố Z, vẫn luôn thường phải ở nhà một mình. Lúc muốn đến gặp anh anh cũng không rảnh được..
Quân nhân là phải đặt nhiệm vụ lên hàng đầu.
###
Thân thể Trần Hiểu Sắt khôi phục rất nhanh, có thể là bởi vì có cha mẹ chăm sóc nên khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng khôi phục vẻ hồng hào.
Cô gửi cho Liên Hạo Đông một tấm hình, Liên Hạo Đông nhìn thấy rất vui mừng. Anh nói với Trần Hiểu sắt, rốt cuộc anh cũng xin nghỉ được hai ngày, trong tháng này có thể đến thăm cô rồi.
Điều này làm cho Trần Hiểu Sắt vui mừng muốn nổ tung, Điền Lâm cũng rất vui, trước đó vài ngày liền bắt đầu sắp xếp thực đơn. Luôn hỏi khẩu vị và sở thích của Liên Hạo Đông, Trần Hiểu Sắt liền liệt kê ra một đống, hai mẹ con đều sốt sắng thu xếp.
Cô đổi cho mình một kiểu tóc mới, tóc trước cắt ngang mày, mái tóc dài phía sau được uốn thành những gợn sóng to, trông trẻ hơn rất nhiều, muốn giành cho Liên Hạo Đông một niềm vui bất ngờ. Cô mua thêm mấy bộ quần áo mới, để khiến mình trông thật xinh đẹp, nhan sắc khí độ đều đang ở trạng thái tốt nhất.
Cô biết Liên Hạo Đông thích ăn măng, liền nghiên cứu rất nhiều cách làm măng, nhất định phải khiến cho anh hài lòng.
Thời gian từng chút trôi qua, rốt cuộc ngày đó cũng đến, tối ngày hôm trước cô gần như không ngủ. Có chút kích động, có chút hồi hộp, cũng có chút nôn nóng. Điền Lâm bày toàn bộ đồ ăn lên 18 cái đĩa lớn, chay mặn đủ cả.
Mỗi lần về nhà Trần Lương Động đều lắc lắc đầu, ông nói với Trần Hiểu Sắt: "Ba đã bảo rồi, đối với đàn ông không được quá tốt, nó sẽ kiêu ngạo đó.”
Trần Hiểu Sắt nhếch miệng cười một tiếng, kéo ba mình ngồi xuống: "Nhưng con thích như vậy mà, con yêu anh ấy nên nguyện ý bỏ ra."
Trần Lương Động thở dài: "Sớm biết như vậy, ba nên sinh con trai thì hơn, con gái đúng là con người ta mà."
Trần Hiểu Sắt giận dỗi: "Con là con gái của ba, cũng là con trai của ba, ba mau thu lại mấy câu này đi.”
Điền Lâm ở bên cạnh khuyên nhủ: "Chuyện của tụi nhỏ, ông cũng đừng quan tâm nhiều. Liên Hạo Đông sẽ không bắt nạt con gái chúng ta đâu."
Trần Lương Động cắn răng lo lắng nói: "Thằng nhóc đó từ nhỏ đã không phải là người hiền lành rồi, vẫn nên cẩn thận đề phòng thì hơn."
Điền Lâm cười cười đẩy vai ông nói: "Cậu ta gặp phải người cha vợ như ông mới đúng là xui xẻo đó."
"Cha vợ? Ai là cha vợ của nó chứ! Định âm thầm lừa gạt con gái ngoan của tôi đi à, không có cửa đâu. Không có tam môi lục sính, kiệu tám người khiêng, tôi nhất quyết sẽ không cho tụi nó kết hôn." Ông quả quyết.
Rốt cuộc cũng chờ đến ngày đó, mới năm giờ sáng Trần Hiểu Sắt đã mặc quần áo chạy bộ. Mấy tháng này, ngày nào cô cũng rèn luyện thân thể, Yoga, thể dụng thẩm mỹ, chạy bộ, bơi lội, mọi thứ đủ cả.
Về đến nhà liền bắt đầu nấu ăn, vừa ngâm nga bài hát, hai hoạt động này thay phiên luân chuyển. Trần Lương Động cũng vội vàng về nhà, ném mấy con cá chép đang buộc trong túi vào chậu nước, nói: “Vừa bắt được dưới sông đó."
Trần Hiểu Sắt cả kinh nói: "Ba! Không phải ba đã nói sẽ không làm cho anh ấy ăn sao?"
Cá chép kho tàu là món ruột của Trần Lương Động, Trần Hiểu Sắt năn nỉ mấy ngày để ông làm cho Liên Hạo Đông ăn, ông đều không có đồng ý. Ai biết, chỉ chớp mắt đã mua cá về rồi.
Bây giờ đang là mùa đông, nước ở sông Hoàng Hà ít, rất nhiều nơi đều đã kết băng, muốn ăn cá tươi của sông Hoàng Hà, phải đập vỡ băng mới câu được. Trần Lương Động đã phải tốn rất nhiều tiền mới mua được.
Từ thành phố Z thị tới đây, cần phải đến Thâm Quyến chuyển chuyến bay, sau đó bay tiếp ba giờ nữa. Trần Hiểu Sắt vừa làm cơm vừa nhìn thời gian, vừa rồi Liên Hạo Đông có gọi điệ