
hẹ nhàng gạt những lọn tóc lòa xòa trước mặt ra
đằng sau, hất hàm hỏi tôi như một đàn
- Thế nào, bình chọn dân chủ có thuận lợi không?
- Còn chưa có kết quả mà!
- Cậu quan hệ rộng như vậy, chắc chắn không thành vấn
đề. À phải rồi, sau khi lên làm tổng trợ lý cậu nhớ dẫn tớ đi gặp ông chủ của
các cậu nhé. Hay là khách sạn của cậu phát thuốc làm phúc lợi đi!
- Tề Tề tỏ vẻ hào hứng, đôi mắt sáng lấp lánh.
- Không làm sao tự nhiên đi phát thuốc làm gì? Cậu bán
thuốc nhiều quá nên điên rồi à?
- Đồ ngốc! Các sản phẩm chức năng cũng được coi là
thuốc, không có bệnh cũng có thể uống thuốc!
Tôi thở dài ngao ngán, chẳng muốn tranh cãi với Tề Tề
làm gì.
- Vẫn còn vì chuyện đó à? - Tề Tề có vẻ không dám tin,
bởi vì cô ấy nghĩ tôi và Lâm Tiểu Vĩ nên làm hòa từ sớm rồi.
Tôi im lặng không nói.>
- Không gọi điện à? - Tề Tề dán mắt nhìn tôi, giọng
điệu cao vút đặt ra một câu hỏi.
- Không! - Tôi thẳng thừng đáp, giọng điệu như oán
trách Tề Tề vì đã dự đoán sai.
- Thật quá quắt! - Tề Tề tức tối trợn mắt nhìn cái cốc
trong tay. - Chẳng đáng mặt đàn ông gì cả!
Tôi xua tay:
- Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa! Ăn cái gì? Bọn
mình uống chút nhé!
Tề Tề nghe vậy liền xua tay: - Không được, bác tớ đến
rồi, vừa mới đến!
Tề Tề nhanh chóng từ chối, tôi biết là cô ấy cố ý, sợ
tôi cố tình uống say, gây ra chuyện gì không hay thì sau này khó mà ăn nói với
Lâm Tiểu Vĩ.
- Sợ gì chứ? Người nước ngoài ở cữ còn đi bơi nữa là.
Con người lúc không được như ý cần phải vui hết mình. Hơn nữa ở chỗ chị Tịnh
đây, có say cũng chẳng có thằng nào dám giở trò đâu! - Tôi nói.
- Không được, tối nay tớ phải chơi mạt chược với Viện
trưởng! - Tề Tề kiên quyết không chịu uống rượu.
- Cậu có phải đàn bà không đấy?
Tề Tề trừng mắt nhìn tôi vài giây:
- Thứ nhất, uống đến mười giờ là phải về nhà. Thứ hai,
không được khóc lóc, làm loạn. Thứ ba, phải nghe theo mọi sự sắp đặt của tớ.
Thứ tư, nếu vi phạm ba điều kể trên, tớ nguyền rủa cậu cả đời đi vệ sinh mà
không có giấy!
Tôi giả vờ hùa theo bộ dạng nghiêm túc của Tề Tề mà
vẫn không nhịn được cười. Nhưng cuối cùng tôi vẫn phải nghiêm nghị gật đầu đồng
ý.
Tề Tề thở phào nhẹ nhõm:
- Thực ra cũng chẳng phải tớ không muốn uống với cậu
đâu, quan trọng là có đôi khi mượn rượu giải sầu càng sầu thêm… Cậu uống bia gì
đây?
- Hôm nay không uống bia! Hôm nay chúng ta uống rượu
tây! - Tôi lấy ví tiền trong túi sách ra, đập bốp lên bàn và gọi phục vụ.
- Cất ngay đi! - Tề Tề nhíu mày nói. - Đừng có phá
tiền trước mặt tớ!
Lúc rượu tây được mang lên, tôi nhìn những vị khách
xung quanh đó, nói:
- Thôi đi vào gian riêng đi, ở đây say lại làm trò
cười cho thiên hạ
Bọn tôi vào một gian riêng, vừa ngồi xuống Tề Tề đã
nói:
- Hai đứa chúng ta trông có giống như les [2'> không?
[2'> Đồng tính nữ.
Tôi đưa mắt nhìn quanh căn phòng mờ ảo, cảm thấy cũng
giông giống.
- Cũng may là có cậu, nếu không chắc tớ không sống
nổi! - Tôi nhấp một ngụm rượu, định nốc cạn nhưng rồi lại cố nhẫn nhịn.
- Đừng có bi quan như thế! Nếu như đã ra ngoài uống
rượu thì uống cho vui vẻ, chẳng qua cũng chỉ là một gã đàn ông thôi mà! - Tề Tề
châm một điếu thuốc. - Cậu tự nghĩ đi, cứ như thế này mãi cũng không phải là
cách hay. Nếu như cậu không muốn ly hôn, sau này tất cả những gì anh ta nói và
làm, cậu cứ coi như không khí, chỉ cần quan tâm tới cuộc sống vương giả của
mình là được! Nếu như không chịu đựng nổi thì ly hôn. Nói tóm lại là phải nhanh
chóng tìm ra phương án giải quyết, để bản thân nhanh chóng trở lại trạng thái
bình thường. Cậu cứ ngày ngày không về nhà thế này, Lâm Tiểu Vĩ lại tưởng rằng
cậu có bồ ở bên ngoài. Trong thời điểm quan trọng này, cậu không thể để anh ta
nắm được bất kỳ cái thóp nào hòng tìm cách thoát thân!
Tôi thực sự bó tay với vấn đề này, Tôi có thể ly hôn
không? Chắc chắn là không! Thế nhưng tôi làm sao mà nhẫn nhịn được việc anh ta
tỏ thái độ với tôi?
Mâu thuẫn dường như chỉ trong chốc lát đã trở nên rõ
ràng. Giữa tôi và anh ta, có thể ngay từ đầu đã chẳng hề có tình cảm gì, giờ
chỉ còn trở lại mối quan hệ vợ chồng mong manh. Trong thời gian còn lại, có lẽ
Lâm Tiểu Vĩ đang chờ đợi tôi đưa ra yêu cầu ly hôn. Anh ta thật sự nghĩ như vậy
sao? Tôi nghĩ có lẽ là vậy, nếu không sao anh ta dám đánh tôi mà không chút xót
xa? Lẽ nào anh ta đã sớm nhìn thấy kết cục giữa chúng tôi, thế nên những tình
tiết trong đó có thể có mà cũng có thể không?
- Có thuốc không? Cho tớ một điếu! - Tôi không muốn
tiếp tục phân tích nữa, càng nghĩ càng thấy sợ. Tôi nghĩ liệu bản thân mình có
nên có sự chuẩn bị trước không, đề phòng trường hợp nhỡ Lâm Tiểu Vĩ không chờ
đợi được nữa mà đưa ra yêu cầu ly hôn trước, khiến cho tôi trở tay không kịp.
Tôi mới rít được mấy hơi đã ho sặc sụa. Tề Tề vội vàng
cướp lấy điếu thuốc: “Vứt đi! Làm bộ làm tịch cái gì chứ?”. Nói rồi cô xua tay:
“Thôi được rồi, đừng ủ rũ thế nữa. Đàn ông trên đời này đã chết hết đâu, cùng
lắm thì tóm đại lấy một thằng là được chứ gì!”.
Câu nói của Tề Tề đã gợi lên một làn sóng trong tim
tôi. Tôi ngửa cổ lên,