Old school Easter eggs.
Săn Chồng

Săn Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324922

Bình chọn: 9.5.00/10/492 lượt.

àng hụt hẫng! - Tôi

nhăn nhó tợp một ngụm bia. Những người xung quanh đều đi cả rồi, chỉ còn mình

tôi cô độc.

- Hay là tớ giới thiệu cho cậu một người nh, biết đâu

chừng cả hai chúng ta cùng kết hôn một lúc đấy! - Tề Tề mở to đôi mắt, thậm chí

còn to hơn cả mắt Triệu Vy 3.

- Thôi đi, tớ không có hứng!

Hai đứa tôi uống hết hai chai bia là đầu óc tôi đã bắt

đầu quay quay. Tề Tề vẫn chưa thấy đã, liền gọi ông chủ mang bia ra nhưng tôi

một mực ngăn lại.

Tề Tề đưa tôi lúc này đã lâng lâng về nhà:

- Hay là về nhà tớ ngủ tạm một đêm?

- Không. Từ nay về sau, đây sẽ là nhà của tớ! - Tôi

vẫy tay tạm biệt Tề Tề.

Vào đến nhà tôi mới phát hiện ra là người giúp việc

không đến, căn phòng vẫn bẩn thỉu như lúc tôi đi. Chẳng phải đã nói là lập tức

quét dọn sao? Mẹ kiếp, thật chẳng ra làm sao! Tôi gọi điện thoại đến công ty

môi giới việc làm, ông chủ nói bằng giọng ấm ức:

- Nhân viên của tôi gõ cửa suốt cả buổi mà chẳng có ai

ra mở cửa. Không vào được thì làm sao mà quét dọn?

- Anh không biết gọi điện thoại cho tôi à? - Tôi gần

như hét lên trong điện thoại.

Vào nhà vệ sinh tôi mới nhớ ra là mình không đi siêu

thị. Khăn bàn chải, xà phòng… chưa mua một cái gì hết. Tôi đứng ngây ra ở cửa

mất mấy giây rồi tức tối đấm tay vào tường.

Tôi lấy nước sạch rửa mặt qua loa rồi nằm lăn ra

giường.

Dưới lầu nhà là một quán mạt chược, rất ồn ào. Nằm

trên giường, tôi đếm đến hơn bốn trăm con cừu rồi mà chẳng thấy buồn ngủ chút

nào. Nằm được một lúc thì người tôi đột nhiên ngưa ngứa, giống như có cái gì đó

đang bò trên người. Điều này khiến tôi nhớ lại con nhện ở cửa sổ ban nãy. Nghe

nói bị nhện cắn sẽ dẫn đến méo mặt hoặc hôn mê bất tỉnh.

Tôi thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, ngồi bật dậy khỏi

giường, e rằng tối nay tôi chẳng thể ngủ được rồi.

Tôi nhắn cho Tề Tề một cái tin: “Đang làm gì thế? Tối

nay quên mất không đi siêu thị, trong nhà chẳng có cái gì cả.”

Tin nhắn của tôi như hòn đá ném xuống biển. Tôi liên

tục nhìn điện thoại, cuối cùng không chờ được nữa liền nhấc máy lên gọi cho Tề

Tề. Tắt máy.

Có khi hết pin rồi? Tôi ném điện thoại lên giường, cơn

buồn ngủ đột nhiên tập kích, mấy lần nằm xuống định ngủ nhưng trước mắt lại

hiện ra một con nhện với cái đầu rất to và tám cái chân dài ngoằng.

Con nhện chết tiệt, ngày mai tao sẽ mua lọ thuốc diệt

côn trùng để đốt nhà mày, tiêu diệt cả họ hàng hang hốc nhà mày.

Tôi ở bên cửa sổ nhìn ra ánh đèn phía xa. Màn đêm tối

tăm, che phủ tất cả tương lai của tôi.

Điện thoại đột nhiên đổ chuông, là chuông báo tin

nhắn.

Tôi chộp lấy cái điện thoại. Không phải là Tề Tề, là

Lưu Minh Cương. Hắn ta hỏi tôi đã ngủ chưa, muốn mời tôi đi uống trà.

Đồ thần kinh! Tôi xóa cái tin nhắn đi, sau đó tắt máy.

Với những cái tin nhắn tình tứ vào sau mười giờ đêm thế này, tôi có thể trực

tiếp tố cáo hắn ta quấy rối.

Tắt máy xong trong lòng tôi lại không thấy thoải mái.

Vừa bật điện thoại lên đã có điện thoại gọi tới. Tiếng chuông điện thoại vang

lên khiến cho căn phòng có thêm chút sức sống. Nhận hay không đây? Tôi do dự

nhìn vào màn hình nhấp nháy.

Chỉ nhận điện thoại thôi, ngoài ra không còn gì khác.

Tôi thầm nhủ: Chỉ là nghe điện thoại thôi mà, cần gì phải nhạy cảm quá như vậy?

- Em ở đâu thế? Anh đến đón em! - Hắn ta không hỏi tôi

ngủ chưa, cũng chẳng quan tâm xem tôi có đi được hay không, giọng điệu ngang

ngược khiến cho người khác khó có thể chối từ.

- Tối tăm thế này tôi không muốn ra ngoài!

- Ở chỗ em bị cắt

- Tôi ở khu ổ chuột, đối diện tòa nhà chung cư Đại Hạ

Khang Viên, hôm nay mới chuyển đến.

- Anh biết rồi, em xuống nhà đi, anh đến ngay đấy! -

Phổ Thành cứ như là của nhà hắn ta vậy, chỗ nào cũng thấy hắn biết. Chỉ có điểu

lúc này tôi cần có người nói chuyện. Bụng thầm nhủ, ra ngoài đi lượn cho đỡ

buồn, dù sao cũng không buồn ngủ.

Xuống lầu, có một luồng ánh sáng hắt ra từ chiếc xe

BMW, tiếp đó là hai tiếng còi vang lên. Hắn ta thật biết tìm đường, đây có thể

coi là một ưu điểm của Lưu Minh Cương. Những người đàn bà tầm thường thường

thích những gã đàn ông không gì không thể làm được.

- Anh cũng giỏi tìm đường gớm! - Tôi lên xe hắn ta. -

Không có ngõ ngách nào là không đến!

- Đúng thế! - Hắn nhìn tôi cười đểu cáng.

- Có gì đáng cười đâu? - Tôi lườm Lưu Minh Cương.

Lưu Minh Cương càng cười dữ hơn, khiến cho tôi nhớ lại

hồi học tiểu học, đám con trai thường cười như vậy sau khi trêu chọc bọn con

gái.

- Anh mà còn cười nữa tôi sẽ xuống xe đấy! - Tôi vừa

nói vừa làm động tác mở cửa.

- Thôianh không cười nữa! - Hắn ta kéo tôi lại. - Em

yêu, đi uống trà nhé!

- Anh gọi bậy bạ cái gì thế hả? - Tôi hất tay hắn ra.

Xem ra tôi lên xe của Lưu Minh Cương là một sai lầm, càng ngày hắn ta càng quá

quắt.

- Đâu có ai nghe thấy, em sợ cái gì chứ? - Hắn ta tắt

đèn xe, nhìn tôi dưới ánh đèn đường. - Sao em lại thuê ở đây.

- Tôi không có tiền thuê chỗ tốt! - Tôi thẳng thừng

nói, bụng thầm nghĩ: Anh có giỏi thì thuê hẳn biệt thự cho tôi đi!

- Biết ở đó là của ai không? - Hắn ta chỉ vào mấy tòa

nhà chưa hoàn tất phía đối diện và hỏi.

- Khôn