XtGem Forum catalog
Sô Cô La Đen

Sô Cô La Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326301

Bình chọn: 8.5.00/10/630 lượt.

ai cũng có thể kiên cường được nhiều như thế…

“Này, nói mau, cậu làm sao biết được Hàn Nhi” Nếu là quan hệ nam nữ, ông tuyệt không đồng ý. Tên nhóc này lăng nhăng, con gái ông tuyệt không

hạnh phúc.

“Thì là quen nhau..”

“Quen như thế nào?” Ông Trung bắt đầu màn tra khảo của một người ba khi

nghe tin con gái mình có quan hệ gì đó với một người con trai khác. Đối

với vấn đề này ông rất nghiêm khắc, tuyệt nhiên con gái ông cũng sẽ

không thích người như thằng nhóc này

“Học cùng trường, cùng lớp, à..còn ở cùng nhà…” Dương Phong cười ranh

ma, hắn biết thế nào ngài sư phụ đây cũng nhảy cẩng lên bị hù dọa..

Qủa thật ông Trương bị hù cho mí mắt giựt giựt. Con gái ông tại sao lại ở chung nhà với tên nhóc này, không phải là…

“Làm gì con bé rồi hả?” So với việc chiếc rương bị lấy đi, ông còn bị

kích động hơn gấp bội. Kể đến việc nam nữ ở chung một nhà, lại trong cái lứa tuổi thế này, bản thân là cha mẹ không ai không nghĩ đến vấn đề tệ

nhất. Đằng này, Hàn Nhi con gái bảo bối của ông lại đi ở chung nhà với

tên nhóc này, không phải con thú này bị ăn thịt rồi chứ??

“Ông nghĩ xa thế làm cái gì?” Dương Phong hắn chỉ đụng vào một chút đã

bị cho bầm dập, chỉ nhìn nhau vào buổi sáng có chút xíu lại cư nhiên

giận dữ không nói chuyện gần 2 tuần. Hắn có muốn làm gì đi chăng nữa xem ra cũng không có cửa rồi, trừ phi là bạo lực mới được….

Ông Trung nghe thế, thở phào một cái nhẹ nhõm trong người, con gái ông

là tiểu thư, cho dù con bé hoạt bát thông minh nhưng căn bản lại không

có năng khiếu đánh nhau, cãi nhau thì còn có thể.. Nghĩ đến đây ông lại

nảy sinh lòng nghi ngờ mơ hồ đối với câu nói lúc nãy của thằng học trò

mình..

“Thật là không làm gì chứ?” Ông nhấn mạnh, cố gắng xác thực

“Tôi không thiếu phụ nữ..” Hắn không cần phải làm chuyện như thế. Dù sao bây giờ chỉ mới bắt đầu, hắn không muốn Hàn Nhi phải hoảng sợ..

“Mày là học sinh năm cuối” Tên nhóc này vốn không có khả năng...

“Không có luật nào cấm đoán nhu cầu của người dân…”

“Vậy thì đừng đụng đến con gái ta” Nhiều phụ nữa như thế, còn đụng đến Hàn Nhi con gái ông, thì đừng nói ông tại sao ác độc

“ Được thôi” Hiện tại thì sẽ không đụng nhưng tương lai thì hắn chưa chắc mình có thể làm theo lời đã nói…

Ông tạm thời tin Dương Phong một chút, thả người ngồi xuống ghế. Chiếc

rương mất cũng không phải là chuyện gì to tát, vật đó sớm muộn gì cũng

sẽ đến tay Hàn Nhi nhưng ông thật sự không ngờ con gái mình vẫn trông

chờ vào một người ba mang tiếng đã chết như thế này

Nếu ông chết thật, có phải là con gái ông ngu ngốc suốt đời sẽ chờ đợi không????

Ren Reng lên vài tiếng, Dương Phong nhanh tay với lấy chiếc điện thoại, tiếng chuông này lại chính là Hàn Nhi..

“Sao thế?”

Rất hiếm khi nó gọi trước cho hắn thế này. Dương Phong bắt máy bằng một giọng cực kỳ hồ hởi

“Khu nhà trên đồi… cậu đang có ở đó không?”

Đầu dây bên kia, giọng Hàn Nhi ngứt quãng, nghe tiếng thở gấp dồn dập..

Hắn nghe xong, quay sang nháy mắt vài cái báo hiệu với ông Trung. Sắc mặt ông nhanh chóng chuyển sang hỗn loạn tái nhợt..

Dương Phong nhẹ giọng trả lời "Có, tôi đang ở trên đó. Có chuyện gì

sao?" Nói xong hắn chuyển điện thoại sang chế độ loa ngoài cho cả ông

Trung nghe. Cả hai khuôn mặt đều căng thẳng như đang nghe hung tin. Thật sự đối với ông Trung lúc này đúng là hung tin nha

"...Thế thì tốt rồi ...tôi đang đi đến đó"

Nói xong Hàn Nhi thở hắt ra một hơi rồi cúp máy. Đứng sau một gốc cây,

mắt chăm chú không rời khỏi hai bóng người đang luống cuống rời khỏi căn nhà gỗ.

Đúng như nó đoán, bóng người kia không khác nào chính là ba nó, cuối

cùng cũng đã tìm ra ông nhưng rốt cuộc ông vẫn chưa muốn đoàn tụ với gia đình. Hai hốc mắt Hàn Nhi cay xè, nặng trĩu như chưa cả tấn lít nước

bên trong. Nỗi đau không được người thân công nhận không ngờ lại đau như thế này...

Ánh mắt của ông

Trung giống như chim sợ cành cong, hốt hoảng bỏ chạy đi gom gọn cái bao

tải của mình, miệng không ngừng cảm thán than thở "Sao con bé đó đến đây vào giờ này?" Trùng hợp lại đúng ngày ông về nhà mới khổ chứ...

Nhìn cái cảnh sư phụ mình giày dép còn chưa kịp mang, xách đồ lỉnh khỉnh chạy ra khỏi nhà, Dương Phong cũng lo lắng chạy theo ông. Cái ông già

kia tại sao lại phải trốn như chạy giặc thế kia. Cha con gặp lại nhau

không phải là nên vui mừng sao??

"Này .. này.." Hắn giữ tay ông Trung lại, khó hiểu hỏi "Tại sao lại phải chạy trốn??"

"Ta không muốn gặp lại con bé trong tình cảnh này, được chưa??" Ông

Trung vùng vẫy cánh tay bị hắn kìm chặt "Buông ta ra.." Ông còn phải

chạy trốn, không thể đứng đây nói chuyện được

"Vậy thì chừng nào?"

"Chuyện cha con ta, không cần cậu xen vào.."

Để lại một câu cuối cùng, ông chạy nhanh vào rừng cây phía sau căn nhà.

Buổi tối không một ánh đèn khiến bóng hình ông biến mất không để lại một chút gì vương vấn. Dương Phong nhìn theo đó chỉ có thể lắc đầu thở dài, hắn xem như lần này bất đắc dĩ để ông rời đi nhưng lần sau nếu còn gặp

lại hắn nhất quyết không để Hàn Nhi lâm vào cái cảnh cha con mỗi người

một phía thế này được.

Hắn thu hồi tầm