Old school Swatch Watches
Sô Cô La Đen

Sô Cô La Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325632

Bình chọn: 8.5.00/10/563 lượt.

c rỡ.... Dương Phong nắm lấy cổ tay nó kéo thẳng vào nhà

"Vào nhanh đi, ngoài này lạnh lắm"

Vội giũ cánh tay Dương Phong ra nhưng vô ích. Hắn giữ thật chặt, kéo mạnh Hàn Nhi vào trong nhà...

Căn nhà trang trí hoàn toàn bằng gỗ, nó không rộng rãi lắm nhưng cách

bày trí gọn gàng à đâu đó vẫn có nét hiện đại hiện diện. Bước vào căn

nhà thì bên phải là phòng khách với gam màu nâu đỏ chủ đạo, bộ bàn ghế

bằng gỗ và được lót lên những miếng đệm hoa văn tao nhã, cả bộ bàn ghế

đặt trên một tấm thảm thêu một cách tỉ mỉ... còn bên trái là căn bếp,

nhìn nó hiện đại nhất với gam màu vàng nhạt, thật sự đầy đủ tiện nghi...

"Ok, đi thì cũng đã đi, nhà thì cũng đã vô, giờ thì cậu nói nhanh đi. Chuyện gì?"

Cố gắng gượng lại, Hàn Nhi đứng ngay trước cửa, khoanh tay lại, nhìn thẳng vào mặt Dương Phong...

"Bỏ cái nón này xuống đi, nhìn mặt cô ngố quá"

Dương Phong tiến lại gần kéo chiếc nón đang phủ gần hết nửa mặt của Hàn

Nhi xuống, gương mặt nó đỏ tấy lên vì lạnh. Gạt tay Dương Phong qua một

bên nó gằn giọng, nheo đôi mắt lại:

"Tôi đang cố gắng bình tĩnh đấy, trả lời nhanh đi"

"Nếu không thì sao?"

"Cậu giỡn với tôi sao?"

Hàn Nhi nhước mày lên, mặt giận dữ. Sao nhìn cái bản mặt tên này, không muốn động thủ mà sao tay chân nó cứ ngứa ngáy...

"Chuyện giữa cô và Thiên ca, là thế nào?"

Dương Phong tiến gần lại chiếc tủ lạnh góc nhà, lấy ra một chai nước

lạnh tu ừng ực rồi dựa người xuống chiếc ghế, mặt hắn đanh lại, khác hẳn với nét mặt mấy giây trước.

Hàn Nhi ngớ nguòi ra. Cái gì chứ? Hắn chở nó đến một nơi như thế này chỉ để hỏi cái vấn đề nhảm nhí thế này sao? Đã không muốn nhắc đến mà sao

tên này cứ lôi ra vậy chứ. Cố gắng giữ bình tĩnh, nó nén cơn giận xuống

sâu rồi thở khì ra một cái, quay lưng bước ra khỏi nhà:

"Nếu là chuyện đó thì tôi không nhất thiết phải trả lời cậu..."

"Cô... giống Thiên ka..."

câu nói ngập ngừng của Dương Phong khiến nó khựng bước lại. Trong đầu nó suy nghĩ mông lung. giống Âu Lạc Thiên? Có đúng không nhỉ??

"Cô... Vậy tờ báo đó là nói thật sao?"

Dương Phong từ ghế vụt nhanh lại nắm chặt đôi vai Hàn Nhi, cúi gằm mặt

xuống đất. Hắn từng mong câu trả lời của Hàn Nhi chỉ đơn giản là " không có gì" , nhưng tình thế bây giờ....

"Này, cậu thích tôi lắm à?"

giọng nói không chút biểu cảm khiến dòng suy nghĩ hỗn độn trong đầu

Dương Phong bị ngắt ngang. Hắn ngưỡng mặt lên nhìn Hàn Nhi chăm chăm

"Cô nói gì?"

"Cậu thích tôi??"

Hàn Nhi nhướn nhẹ đôi lông mày nhỏ lên, ánh mắt nó toát đầy vẻ ương

ngạnh. Còn gì nữa, nói ra câu này là tên Dương Phong như con cá nằm sẵn

trên thớt rồi...

"Này, sao cô lại có thể nói ra chuyện này một cách đơn giản vậy chứ?"

"Từ bỏ đi.... nếu chỉ là thích theo kiểu mà cậu vẫn hay làm với các cô

gái khác thì tôi đồng ý. Còn nếu cậu đi quá chữ "thích" thì hãy từ bỏ

ngay từ lúc này đi"

Phớt lơ câu hỏi lại của Dương Phong, Hàn Nhi nói nhanh một mạch rồi

thẳng bước ra ngoài cửa, tai Dương Phong vẫn còn lùng bùng những từ ngữ

vừa rồi. "Thích theo kiểu mà cậu vẫn hay làm với các cô gái khác thì tôi đồng ý" ư? Cô gái này rốt cuộc là có biết mình đang nói gì không nhỉ?

Dương Phong vội chạy theo Hàn Nhi...

"Cô nói là tôi hãy thích cô theo kiểu hay làm với những người con gái

khác sao? Sao cô lại có thể nói ra những lời tự hạ nhục bản thân mình

như thế?"

Nhào ra cửa, Dương Phong nắm vội chiếc cổ tay của Hàn Nhi. Hắn vội tránh bàn tay ấy, bàn tay với những ngón tay thon nhỏ.. Quang cảnh xung quanh lúc này thật sự không phù hợp với vấn đề mà hai nhân vật chính này đang đề cập. Những dãy hoa đủ màu sắc đang được chiếu sáng bởi những chiếc

đèn nhỏ trên hàng rào - hoàn toàn trái ngược với bầu không khí nặng nề

của câu chuyện

"Hạ nhục bản thân?? Này nhóc, chẳng phải cậu đối với những cô gái khác

chỉ là một vụ làm ăn thôi sao? Cậu đưa cho họ tiền và họ để cậu làm

những gì cậu thích. Còn đối với tôi, đây cũng vẫn chỉ là vì tiền. Nhưng

tôi thì sẽ không bán rẻ thân mình như những ngưởi khác đâu. Thế nên tôi

cũng khuyên cậu ngay từ đầu rồi còn gì. Từ bỏ đi"

Hàn Nhi nở một nụ cười nhạt. Đúng thế, nó không giống những cô gái khác. Nó có một thân thế riêng và nhất là cuộc sống nó bây giờ không cần

thiết phải hiện diện thêm những vấn đề rắc rối như thế này nữa. "Nếu

xong rồi thì tôi về đây, hôm nay cậu khiến tôi nói nhiều quá đấy"

"Vì tiền sao?"

Dương Phong đưa tay lên vầng trán rồi cũng cười theo Hàn Nhi, nhưng lại

là một nụ cười bất lực. Chưa một cô gái nào phản đối tình cảm của hắn

cả, kể cả Du Y... Hắn dùng hai tay gì mạnh gương mặt Hàn Nhi và một gốc

cây cạnh bên. Một nụ hôn đặt trên môi Hàn Nhi... Dương Phong hôn trong

sự bất lực. Hắn không cho phép người con gái mà hắn thích so sánh với

những cô gái dùng để mua vui khác. Hắn không cho phép mình lại bất lực

trước những chuyện như thế này...

Bất ngờ với hành động vừa rồi, Hàn Nhi cũng không có thế để mà chống

lại. Cố gắng sức đẩy gương mặt đang kề sát đó ra, nhưng tất cả chỉ thêm

tốn sức khi nụ hôn của Dương Phong ngày càng mãnh liệt hơn. Nụ hôn này,

dùng để phạt người con gái này, ngườ