Polaroid
Sói Tài Gái Sắc

Sói Tài Gái Sắc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323694

Bình chọn: 8.00/10/369 lượt.

thành một tờ giấy

trắng, sạch bong bước tới trước mặt cô.

Anh không phải là Lâm Gia Thịnh có tâm ý riêng, cũng không phải là Lâm Duệ không buông bỏ được

thù hận, anh đơn giản chỉ là một người đàn ông vì yêu mà bảo vệ cô.

Cõi đời này, còn có cái gì tốt đẹp hơn so với điều này?

Tô San thở dài một hơi, chủ hôn xuống cổ Lục Minh Viễn.

“Minh Viễn, cám ơn anh, cám ơn đã chọn em.”

Đầu lưỡi xinh xắn tham lam tiến vào, mơn chớn, ôm anh, cuốn lấy anh, không muốn buông ra.

Giây phút sợ hãi ngắn ngủi của Lục Minh Viễn đi qua, anh lập tức đổi khách

thành chủ. Nơi mềm mại này tựa như một vòng xoáy khổng lồ, hấp dẫn anh

không ngừng muốn nhảy xuống.

Thân thể Tô San không kiềm hãm được mà ngửa ra sau, Lục Minh Viễn buông lỏng sức lực, cô nằm lên nềm giường mềm mại.

Từng món quần áo được cởi ra, bàn to của anh vội vàng di chuyển trên người

cô, nụ hôn của anh nhiệt tình và kịch liệt. Anh không có liên miên nói

những lời tâm tình bất diệt, mà chỉ dính vào bên tai cô, không biết nói

bao nhiêu lần câu: “San San, anh muốn em, anh muốn em…..”

Trước

khi rơi vào tình triều, trong đầu Tô San hiện lên ý niệm cuối cùng---đến lúc rồi, đến lúc rời khỏi vở kịch hào môn nhà họ Lâm, cô nên sống cuộc

sống của chính mình.

*

Cuộc họp Hội Đồng Quản Trị lần này, nhất định là một màn tranh đoạt kịch liệt. Vương đổng cầm đầu một nhóm

những đổng sự uy tín lâu năm, dưới sự cho phép của nhà họ Trương, rối

rít dựa hơi Lâm Duệ. Mà Lâm Gia Thịnh người có khả năng bình định cục

diện, lại chậm chạp chưa từng xuất hiện.

Tô San không tự chủ mà

nắm chặt tay Lục Minh Viễn. Cho dù đến lúc này, cô vẫn như cũ không muốn thấy, Lâm Gia Thịnh bị người ta dùng cách thức này, đuổi ra khỏi trung

tâm quyền lực của nhà họ Lâm.

Hạ Tâm Di ngồi ở vị trí bên cạnh

Chủ Tịch, sắc mặt bà có chút âm trầm. Mang sắc mặt không thay đổi quay

sang hỏi Lâm Duệ: “Duệ Duệ, đây thật sự là những gì cậu muốn sao? Để cho Lâm thị sửa thành họ Trương?”

Lâm Duệ ngồi không nhúc nhích, tầm mắt vẫn bình thản rơi xuống mặt bàn, giống như hoàn toàn không có nghe

được những lời nói của Hạn Tâm Di.

“Cậu.” Hạ Tâm Di giống như bị

chọc giận, bàn tay giơ lên cao, nghiến răng, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ không muốn nhúc nhích kia, bỗng nhiên cảm thấy không còn hơi sức.

Bà từ từ thu tay về, trong lòng chợt nảy sinh mệt mỏi: “Dù sao đều là họ

Lâm các người, tôi mặc kệ, không cần quan tâm, Các người thích như thế

nào thì như thế thôi.”

Hạ Tâm Di đứng lên, cười nhạt với Lâm Duệ vài tiếng: “Chỉ mong sau này cậu không hối hận.”

Nhìn người cuối cùng phản đối cũng rời đi, Vương đổng không khỏi vui mừng

quá đỗi: “Nếu Hạ đổng cũng không có ý kiến gì, vậy chúng ta bỏ phiếu

biểu quyết thôi. Tôi đề nghị Giám đốc Lâm Duệ tiếp tục nhận chức vụ Chủ

Tịch.”

Tô San vốn cho là Lâm Duệ đã sớm sắp đặt tốt tất ca, chỉ cần có người đứng lên hô hào, phái dưới nhất định sẽ ủng hộ.

Thật không nghĩ đến, sau khi Vương đổng nói ra câu kia, cả phòng họp rơi vào một loại im lặng quỷ dị chưa từng có.

Cánh tay Vương đổng còn đang ở trên đầu, vẻ mặt có chút ngây ngốc, ánh mắt

cứng ngắc liếc xung quanh một cái, giống như không nghĩ tới nó sẽ thế

này.

“Xì.” Tô San nhìn bộ dáng ngu ngốc của ông ta, không nhịn được bật cười lên.

Vương đổng hung hăng lườm cô một cái, lúng túng thu tay lại, trên mặt thoáng qua vẻ xấu hổ.

Một vị đổng sự vừa rồi không giơ tay biểu quyết giống ông ta liền trở nên lo lắng.

Tuy nói thế cục hiện tại không rõ, nhưng Vương Thành Sơn là người lòng dạ

nhỏ mọn, thủ đoạn âm độc, nhất định là không thể xúc phạm.

Đề

phòng sau này bị ông ta tính sổ, vị đổng sự đó đành phải nhắm mắt giơ

tay đề nghị: “Nếu không…….Sau giờ nghỉ trưa, chúng ta đem lựa chọn của

bản thân viết lên giấy đi.”

Lời vừa nói ra, phía dưới lập tức vang lên tiếng phụ họa.

Vương đổng rất hả hê liếc nhìn Tô San, giống như là đã nắm đại quyền, bày ra

dáng vẻ quyền uy, bàn tay gõ nhịp rồi nói: “Cứ như vậy đi, mười phút sau mọi người viết phiếu. Năm đại đổng sự có ý kiến giống nhau, vậy kết quả được quyết định.”

Lâm Duệ mặc dù chỉ dùng thời gian ngắn nửa

năm, để ổn định vị trí quản lý của công ty, nhưng anh ta lại không quản

được lòng người.

Sau khi có kết quả bỏ phiếu, Lâm Gia Thịnh hẳn là có được một nhóm lớn tiểu cổ đông ủng hộ, nên thắng lợi với ưu thế yếu ớt.

“Cái này không thể nào, sao lại có thể nhứ vậy……” Tay Vương đổng run rẩy,

đầu đầy mồ hôi, ngược lại thì Lâm Duệ chỉ nhàn nhạt nhìn ông ta một cái: “Có cái gì mà không thể nào? Chúng ta thua.”

Giọng nói không chút để tâm, giống như đang nói chuyện của người khác.

“Cậu câm miệng.” Vương đổng hung hăng vỗ tay xuống bàn.

Ông ta mạo hiểm đem tất cả tiền tài đặt cược lên người Lâm Duệ, hoàn toàn

không thèm để ý mặt mũi của Lâm lão gia, sau này ông ta phải ăn nói sao?

“Ai nói con thua?” Giữa sự giằng co, ngoài cửa chợt vang lên giọng nói của

Lâm Gia Thịnh. Ngay sau đó, cửa lớn bị người ta kéo ra từ bên ngoài.

Lâm Gia Thịnh chậm rãi đì vào cửa, kể cả Lục Minh Viễn và những người ở bên trong đều không tự giác mà đứng lên.

Anh hùng không ngại