
ỉ kinh ngạc nhìn anh , nước mặt giọt trước nối tiếp giọt sau chảy xuống từ đôi mắt to xinh đẹp , thoạt nhìn đều khiến người thương , chỉ tiếc , người đàn ông trước mặt cô ta thờ ơ .
Anh không bao giờ yêu cô ta nữa , không , có lẽ phải nói , anh chưa bao giờ yêu cô ta .
“ Anh đã sơm biết tôi lừa anh , tại sao lúc đầu còn đồng ý đi cùng với tôi ? “ Ánh mắt của cô chăm chú nhìn vào mặt Lục Minh Viễn , không muốn bỏ qua một chút biến hóa trên mặt anh . Chỉ cần anh có thể toát ra một chút phản ứng đã từng quan tâm cô , vậy những việc là ngốc nghếch kia của cô cũng đáng giá .
Lục Minh Viễn một tay đút trong túi quần , từ từ cúi đầu , dính sát vào bên tai cô , nhỏ nhẹ dịu dàn nói : “ Bởi vì cô ai cũng có thể làm chồng , thích bị đàn ông làm , cho nên tôi thành toàn cho cô ! “ “Bởi vì cô ai cũng có thể làm chồng, nên thích dính líu đến đàn ông, tôi đây chính là hoàn thành tâm nguyện cho cô.”
Giọng nói chuyện của anh vô cùng ôn hòa, thậm chí lúc đứng lên, anh còn mỉm cười vỗ vỗ đỉnh đầu Xa Mạn Phỉ.
Nhưng mà, động tác này, chẳng những không khiến cho Tô San cảm thấy anh là
người đàn ông nhớ nhung tình xưa, ngược lại làm cho cô cảm thấy rợn cả
tóc gáy.
Có lẽ người khác không nghe rõ câu nói nhỏ vừa nãy của
Lục Minh Viễn, nhưng mà, do từ nhỏ đã tập võ, lỗ tai con mắt vô cùng
nhạy bén nên làm sao cô có thể bỏ qua?
Nhìn Xa Mạn Phỉ bất lực bị người khác kéo ra ngoài, Tô San há hốc mồm, muốn nói gì đó, nhưng chung quy vẫn nhịn được. Hiện tại, không phải là cơ hội tốt để nói chuyện.
Bời vì được cấp cứu kịp thời, nên Nguyễn Hi Vân cũng không có gì đáng ngại. Sau khi ra khỏi phòng giải phẫu, liền được trực tiếp chuyển vào phòng
chăm sóc đặc biệt.
Tô San đứng bên ngoài cách một lớp thủy tinh,
kinh ngạc nhìn người đang nằm ở trên giường, mang mặt nạ dưỡng khí, sắc
mặt tái nhợt mà ngẩn người.
Lục Minh Viễn cho rằng cô vẫn đang lo lắng chuyện tình cảm của bọn họ thì thở dài đi tới, ôm cô nói: “Đừng
nghĩ nhiều như vậy, chờ mẹ anh tỉnh lại anh sẽ tiếp tục nói chuyện với
và. Hơn nữa, coi như bà không đồng ý, cũng không có biện pháp thay đổi
quyết định của anh…”
Anh chợt dừng lại, không nói nữa, bởi vì Tô San đang từ từ quay đầu lại, dùng vẻ mặt không nói được ra lời nhìn anh.
“Cái người này rốt cuộc có tim hay không? Xa Phỉ Mạn dù sao cũng từng là
người phụ nữ của anh, anh lại có thể không nể mặt với cô ta như vậy. Mà
trong phòng bệnh bây giờ chính là mẹ anh, bà giận đến phát bệnh, anh còn nói không để ý tới ý kiến của bà?”
Mỗi câu nói của Tô San đều
làm sắc mặt Lục Minh Viễn chìm xuống một phần, đợi cô đem vấn đề nói hết ra, vẻ mặt Lục Minh Viễn cũng có thể dùng từ đáng sợ để hình dung.
“Vậy em cảm thấy anh nên như thế nào?” Anh chậm rãi mở miệng nói, giữa hai
hàng lông mày treo lên vẻ châm chọc: “Anh đoạt lấy thân thể em, quyết
định cùng em kết hôn, đối với người phụ nữ trước đây còn phải nhẹ lời an ủi?”
“Hay là nói, lúc mẹ anh nhất quyết phản đối chuyện của
chúng ta, anh liền nhận sai rồi xin lỗi với bà và đảm bảo không bao giờ
qua lại với em nữa?”
“Tô San, anh thật sự không thể nói, em thật
là bị Lori dày vò. Có lẽ cũng tạo thành thói quen bị đàn ông xếp sau
cùng, nhưng anh không phải Lori, anh không làm được.”
“Nếu như
anh còn em, mặc dù có chuyện gì, mặc kệ sẽ tổn thương bao nhiêu người,
anh cũng bảo vệ em. Em chỉ cần chấp nhận anh là được, không cần ra mặt
giải quyết chuyện gì.”
Tô San cúi thấp đầu. hàm răng cắn chặt môi dưới, trên mặt mờ mịt mà luống cuống, một hồi lâu sau cũng không đáp được một câu.
Đúng vậy, tại sao cô lại biến thành người như bây giờ? Mọi việc đều đứng
trên lập trường của người khác mà suy nghĩ, suy nghĩ xem người khác có
bị tổn thương hay không, nhưng chung quy lại là quên bản thân.
Cô nhớ, khi còn bé, cô không phải bộ dạng này…..
Cha luôn nói, con gái chính là để nuông chiều. Bởi vì chỉ có những cô gái
có thói quen hạnh phúc, mới có thể vĩnh viễn hạnh phúc.
Mà tại sao tất cả lại thay đổi?
Đại khái……Là từ khi cô bước vào nhà họ Lâm.
Mặc dù trên dưới nhà họ Lâm đối với cô ôn hòa, nhưng cô lại không có cách
nào thoát ra khỏi cảm giác ăn nhờ ở đậu. Hơn nữa Lâm Gia Thịnh quá mức
yêu thương, càng làm cô không kiềm hãm được ý nghĩ phải làm sao để báo
đáp người bên cạnh.
Ý niệm như vậy, chợt khiến lòng Tô San lạnh.
Có lẽ……Có lẽ đây cũng là do Lâm Gia Thịnh cố ý. Để cho cô cam tâm tình nguyện trở thành người bảo vệ nhà họ Lâm.
Trong nháy mắt kia, Tô San thật muốn khóc.
Lục Minh Viễn ở xa nhìn bộ dạng chực khóc lã chã của cô, trong lòng yên
lặng thở dài, anh hối hận vì giọng điệu nặng nề lúc nãy của mình. Nếu
như cô thật sự khóc, người đau lòng vẫn là anh.
Anh dùng một tay
kéo cô qua, ôm bóng người nho nhỏ vào trong ngực, tay ở phía sau vỗ nhẹ
lưng cô, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, được rồi, chúng ta không nói chuyện
này nữa. Hôm nay em cũng đã mệt, anh đưa em về nghỉ trước. Cái gì nghĩ
chưa thông có thể từ từ suy nghĩ, có được hay không?”
Sau khi đưa Tô San về, anh gọi điện cho cha báo cáo tình hình bên này. Ông cụ có
giọng nói cứng rắn im lặng một