
nhà họ Lục đi vào, lại chính là Xà Mạn Phỉ bị anh đuổi chạy về thành phố Đồng!
“Mạn Phỉ? Sao cô lại trở về đây?” Sắc mặt của anh lập tức xấu đi, vừa nói vừa đỡ mẹ mình.
Nguyễn Hi Vân không vui trợn mắt nhìn Lục Minh Viễn một cái, nhưng vẫn không đẩy anh ra.
“Mạn Phỉ là cố ý theo mẹ tới, sao? không hoan nghênh?”
“Mẹ sao lại nói mấy lời này? Mẹ đến Du Lâm, nên phải gọi điện thoại báo cho con ngay, để cho con đi đón mẹ chứ.” Lục Minh Viễn tươi cười nói với mẹ Lục, ngay cả khóe mắt cũng keo kiệt không thèm bố thí cho Xà Mạn Phỉ.
Lạnh nhạt như vậy không khỏi khiến cho Mạn Phỉ cảm thấy dưới đáy lòng xông lên một trận khí lạnh, xông thẳng lên đỉnh đầu.
Nguyễn Hi Vân thấy con nuôi vẫn hiếu thuận khiêm nhường như cũ, không cỏi cảm thấy có chút an ủi. cô vỗ vỗ tay Lục Minh Viễn, giọng điệu cũng chậm lại.
“Mẹ biết con bận rộn, cho nên mới gọi Mạn Phỉ đi cùng. Mấy năm nay, con và Tử Kiệt đều chạy loạn khắp nơi, làm phiền Mạn Phỉ chăm sóc mẹ, xử lý chuyện trong nhà…”
Lục Minh Viễn cảm thấy khó chịu cau lông mày lại. hiện tại anh có chút đau đầu khi nghe được những lời này của Nguyễn Hi Vân. Khẳng định kế tiếp bà sẽ lại muốn nói, ví dụ như Mạn Phỉ là cô gái hiểu chuyện như vậy, nếu có thể lấy về nhà làm con dâu, chính là cái phúc của nhà họ Lục.
“Mẹ!” Anh thừa dịp Nguyễn Hi Vân dừng lại lấy hơi, vội vàng cười chen miệng nói: “Con hiểu rõ những năm này mẹ phải vất vả. Chỉ là con đã tìm trợ lý giúp mẹ, về sau Tô San sẽ hiếu thuận với mẹ.”
“Cái gì? Tô cái gì?” Nguyễn Hi Vân cả kinh, mà trong nháy mắt sắc mặt của Xà Mạn Phỉ cũng biến đổi.
“Tô San ạ!” Lục Minh Viễn cười nói: “cô ấy chính là người con gái con chuẩn bị đính hôn mà đã nói với mẹ.”
“Đính hôn?” Nguyễn Hi Vân liếc mắt nhìn Mạn Phỉ bên cạnh, cau mày nói: “Minh Viễn, không phải là mẹ muốn can thiệp chuyện của con, nhưng con quen biết với cô gái kia mới bao lâu? Đây không phải là có chút qua loa hay sao?”
“Mẹ!” Lục Minh Viễn chậm rãi thu hồi lại nụ cười trên miệng, vẻ mặt thản nhiên, lại mang theo giọng không cho thương lượng: “Con đã quyết định.”
Nguyễn Hi Vân cứng mặt lại, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.
Mặc dù từ nhỏ Lục Minh Viễn rất tôn kính bà, nhưng dù sao bà cũng không phải là mẹ ruột của hai người con trai nhà họ Lục này, hơn nữa từ trước đến giờ Lục Minh Viễn luôn mạnh mẽ, nói một không hai. Hôm nay anh kiên quyết như vậy, bà cũng không dám cứng rắn ngăn cản.
Cuối cùng, chỉ có thể miễn cưỡng cười cười: “Nếu đã như vậy, mau chóng mang con bé tới cho mẹ xem chút nào.”
“Bác gái, không cần phiền toái như vậy đâu.” Đột nhiên Xà Mạn Phỉ tiến lên khoác cánh tay Nguyễn Hi Vân, cười nói: “hiện tại cô Tô đang ở đây.”
cô chỉ chỉ áo ngực màu trắng rơi ở trước phòng ngủ: “Nhìn xem, đó không phải là áo của cô Tô hay sao?”
Nguyễn Hi Vân quay đầu theo hướng ngón tay Mạn Phỉ chỉ, lập tức chân mày nhíu chặt lại.
không ngờ cô gái này lại không biết xấu hổ như vậy, còn chưa đính hôn mà đã đến ở chung với Minh Viễn.
Vốn dĩ trong lòng bà đã không vui, Mạn Phỉ lại giống như với bất cứ giá nào, không để ý sắc mặt lạnh đến kinh người của Lục Minh Viễn, ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.
“Xem ra cô Tô đúng là tình thâm ý trọng với tổng giám đốc Lục nha, rõ ràng có anh trai kế của mình, còn có vương tử Arab quyền cao chức trọng. Đúng rồi, nghe nói vị điện hạ Wayne đó vẫn còn ở trong nhà cô Tô, cô ta bỏ khách ở lại nhà một mình, như vậy được sao?”
“Xà Mạn Phỉ!” Rốt cuộc Lục Minh Viễn không nghe nổi nữa, anh ngẩng mắt lên nhìn về phía cô ta, ánh mắt lạnh lẽo giống như đang nhìn một người chết, chậm rãi nói: “Tối thiểu cô cũng phải biết có chừng có mực.”
Nguyễn Hi Vân nghe những lời nói mang theo đao kèm theo gậy kia của Xà Mạn Phỉ , cảm thấy on gong trong đầu . bà tiến lên một bước , chắn giữa Xà Mạn Phỉ và Lục Minh Viễn , đè nén tức giận nói : “ Minh xa , những câu này mẹ không nên nói với con , con mới nên có chừng mực . “
“ Con … “
“ Con không cần nói gì nữa , hãy nghe mẹ nói . “ Lục Minh Viễn vừa nói được một từ đã bị Nguyễn Hi Vân tức giận cắt đứt .
“ Mẹ biết rõ , mẹ không phải là mẹ ruột của con , không có quyền hỏi tới chuyện riêng của con . Nhưng con cũng đừng quên , khi còn nhỏ ,là mẹ tự tay dắt con đưa con đi học . Khi mùa đông thời tiết lạnh , là tự tay mẹ đan khăn quàng cổ cho con . Khi con đổ bệnh phát sốt , là mẹ nơm nớp lo sợ chăm sóc con ! Con nên hiểu , mẹ sẽ không hại con . “
“ Mẹ hi vọng con cưới Mạn Phỉ , bởi vì mẹ hiểu rõ con bé là một cô gái tốt , nhưng nếu thực sự con không thích , vậy cũng thôi . Nhưng con không nên tìm một cô gái tùy tiện mà bàn hôn luận gả nữa ! “
“ Nếu cha con mà biết , con còn muốn ông ấy sống nữa không hả ? Có còn muốn mẹ sống nữa không hả ? “
Nguyễn Hi Vân càng nói càng kích động , sắc mặt lúc đỏ lúc trắng , ngực phập phồng càng ngày càng mạnh , là điềm báo sắp phát bệnh .
Lục Minh Viễn bị hù sợ , nhanh chóng chạy qua đỡ bà : “ Mẹ , mẹ đừng nói nữa … Những chuyện này chúng ta nói sau , ngàn vạn lần mẹ không thể kích động . “
“ cô còn không đi lấy thuốc ! “ một bên anh vuốt lưng Nguyễn Hi Vân cho bà