Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Sói Tài Gái Sắc

Sói Tài Gái Sắc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323762

Bình chọn: 8.00/10/376 lượt.

hồi lâu sau mới hỏi: “Con nói, cha của

con bé là Tô Chính?”

“Đúng, Tô Chính. Hơn mười năm trước khi

thanh tra các tỉnh miền Nam.” Lục Minh Viễn khẽ ngừng, lại nói: “Cái

người đã đơn thương độc mã cứu cha khi đang ngắm lạc đà. Cha còn nhớ rõ

ông ấy chứ?”

Ngắm lạc đà, Tô Chính…….Lục Minh Đức từ từ nhắm mắt lại, khóe mắt đầy những nếp nhăn chợt ẩm ướt.

Sao mà quên, làm sao mà quên được?

Năm đó ông nhận lệnh đi thanh tra về ma túy ở các tỉnh miền Nam, không ngờ

bị một nhóm buôn bán thuốc phiện để mắt tới, đang lúc ngắm lạc đà thì

chợt xảy ra bắn nhau kịch liệt rồi rơi xuống vách đá.

Là do Tô

Chính để ý thấy nơi ngắm lạc đà là nơi địa thể hiểm yếu, xung quanh còn

có thể có khả năng cất giấu ma túy, nên một thân một mình đi tìm ông,

cõng ông bị ngã gãy chân trên lưng, từng bước leo lên trên ngọn núi.

Ơn cứu mạng không gì báo đáp, Lục Minh Đức hỏi Tô Chính có đồng ý cùng về

Bắc Kinh với ông không. Du Lâm mặc dù có khung cảnh đẹp, nhưng dù sao

cũng không phải thủ đô phồn hoa rực rỡ. Huống chi có ông dìu dắt, nhất

định Tô Chính có thể lên như diều gặp gió.

Nhưng mà vượt qua dự

liệu của ông chính là Tô Chính từ chối. Tô Chính nói, dù sao cũng cần

phải có người canh giữ vùng đất này, mới có thể đảm bảo cho thủ đô phồn

hoa rực rỡ.

Mọt giây kia, Lục Minh Đức biết rõ---Tô Chính, là một quân nhân chân chính.

Mà con gái do người đàn ông ấy dạy dỗ, lại có thể kém?

Lục Minh đức chậm rãi thở ra một hơi, một lần nữa mở mắt ra thì liền trở về Tư lệnh Lục quyết đoán không chút do dự.

“Con cứ lo công việc đi, mẹ con cha sẽ nói chuyện.”

Lục Minh Viễn cười cười: “Cảm ơn cha.”

“Không cần cảm ơn cha, chỉ cần cô đối xử tốt với con gái nhà họ Tô là được.

Không để cho sau này cha có chết cũng không dám đi gặp mặt ân nhân cứu

mạng.”

“Cha cứ yên tâm.” Vừa nói chuyện, Lục Minh Viễn chợt nhớ

ra một chuyện: “Đúng rồi, cha, quay người lại rồi có thể lấy tấm hình

trong giá sách kia cho con được không?”

“Tấm hình?” Lục Minh Đức ngẩn ra, sau đó xoay người, nhìn về phía giá sách.

Khung ảnh bằng gỗ tử đàn thượng hạng, ở bên trong là một tấm hình. Một người

đàn ông anh tuấn mặc quân trang đang ôm một cô gái nhỏ có hai búi tóc ở

trên đầu, gương mặt nhìn về phía ống kính cười vui vẻ……….

Lục Minh Đức chợt bừng hiểu ra, khuôn mặt đầy nếp nhăn chợt vui vẻ, luôn miệng nói: “Được, được, đưa cho con, đưa cho con.”

Lục Minh Viễn cúp điện thoại, trở lại chỗ ngồi, ánh mắt mất hồn nhìn ra

phía ngoài cửa sổ, bên môi treo một nụ cười nhàn nhạt. Yên tĩnh, an

tường.

Khi về đến nhà, thì Tô San đang dựa vào đầu giường vẻ mặt buồn rầu.

Lục Minh Viễn đi qua ôm lấy cô, dùng chăn tơ nhẹ nhàng bọc cô lại, để cho

cô thoải mái dựa vào ngực mình, sau đó mới hỏi: “Nghĩ cái gì mà mất hồn

như vậy? Cũng không cả đắp chăn.”

“Hả?” Tô San nhìn anh một cái.

Giống như hơi do dự, nhưng mà lời nói còn chưa ra khỏi miệng, Lục Minh

Viễn liền dùng ngón tay trỏ đè xuống.

Anh khẽ nhếch môi, cười như không cười nói: “Nếu như lại đối phó anh, cẩn thận anh phạt em.”

Tô San sửng sốt một chút, ngay sau đó lại làm bộ dạng khiếp sợ, khẽ rụt

đầu một cái, bộ dạng như tiểu yêu tinh, trêu chọc làm Lục Minh Viễn vui

lên.

Chốc lát sau, anh thu hồi lại nụ cười, thoáng đẩy Tô San ra, nắm lấy bả vai cô, nghiêm túc nhìn cô mà nói: “San San, anh mới nói qua với cha về hôn lễ của chúng ta tồi. Từ nay về sau, anh hi vọng em có

thể tập thói quen dựa vào anh, thói quen được anh bảo vệ, hiểu chưa?”

Ánh mắt của người đàn ông vô cùng chăm chú, cứ như vậy bình tĩnh mà nhìn

cô, khiến Tô San có loại cảm giác cô là người quan trọng nhất trên thế

giới.

Người phụ nữ nào không hi vọng được bảo vệ, yêu thương?

Tô San cảm thấy hốc mắt ươn ướt, cô gật đầu lia lịa.

“Lúc nãy mẹ gọi điện cho em. Nhờ vào sự náo loạn quá lớn của lần này, Hội Đồng Quản Trị một lần nữa ra yêu cầu, lựa chọn…..”

Cô dừng một chút, bên môi có chút khổ sở, giọng nói cũng trầm xuống: “LỰa chọn Lâm Duệ làm tân Chủ tịch.”

“Như vậy sao……….” Lục Minh Viễn hạ tầm mắt, sau một lát trầm tư liền hỏi: “Vậy em nói cho anh biết, em muốn làm sao?”

Thấy Tô San không nói lời nào, anh lại hỏi: “Muốn ngăn cản cậu ta? Muốn bảo vệ chú Lâm?”

“Em không biết.” Tô San cúi đầu.

Cô chưa bao giờ sáng tỏ như giờ phút này, Lâm Gia Thịnh và Lâm Duệ mới là

cha con, máu mủ tình thâm. Mà cô chỉ là con gái riêng, dù có làm nhiều

hơn nữa, thì cũng chỉ là người ngoài.

Giống như cảm nhận được Tô

San cũng đang giãy giụa giữa cô đơn, Lục Minh Viễn cầm tay cô nắm thật

chặt. Anh hôn lên vành tai cô rồi nhỏ giọng nói: “Đừng lo lắng, mặc kệ

quyết định của em là gì, anh đều ủng hộ em vô điều kiện.”

Cánh tay anh rắn rỏi có lực, lời nói càng làm cho người ta ấm lòng.

Tô San ngẩng đầu nhìn anh, trong lồng ngực pha trộn đủ loại tâm tình phức tạp, thật giống như muốn vỡ tung ra.

Trong cổ họng giống như bị một cái gì đó chặn lại, làm cô không nhịn được mà từ từ giơ tay lên, vuốt ve mặt Lục Minh Viễn.

Đây là người đàn ông toàn tâm toàn ý vì cô. Anh có quá khứ huy hoàng, lại

chịu vì cô mà buông bỏ, xóa hết hào quang, trở về