
ệt trần của cô.
Bàn tay anh mạnh mẽ, kìm hãm bàn tay mảnh khảnh của cô.
Cô nghe được tiếng anh thở dốc nặng nề, nghe được tiếng hừ động tình của
anh. Cô biết, giờ khắc này anh đang vô cùng thích thú. Nhưng là, làm sao cô lại có cảm giác uất ức như vậy, thật khó mà gạt qua.
Tô San
cố gắng thoát khỏi khống chế của Lục Minh Viễn, cố gắng áp chế tiếng hét của dục vọng, cố nén nước mắt, thuận theo cử động bàn tay.
Nhưng không đủ, còn chưa đủ.
Con ngươi Lục Minh Viễn một màu đỏ sậm, nhìn hết sức kinh người.
Anh nhìn Tô San với vẻ mặt đau đớn, nhìn vẻ ẩn nhẫn của cô, thì chợt dừng động tác, giọng nói khàn khàn hỏi: “Anh là ai?”
Tô San miễn cưỡng mở mắt ra, trên trán không biết bởi vì do động tình hay
bởi vì đau mà đầy mồ hôi, ướt nhoe nhoét lông mi cô, làm cô không nhìn
rõ người trước mặt.
Nhưng mà, cô nhận ra được hơi thở của anh.
“Minh Viễn, anh là Lục Minh Viễn………”
Vậy là đủ rồi.
Trên môi Lục Minh Viễn nở ra nụ cười.
“Ưmh..”
Anh nhẹ nhàng gục trên người cô, thở hồng hộc, trên mặt mặc dù chỉ nhàn
nhạt, không có biểu cảm gì nhiều, nhưng lại tỏa ra vẻ thỏa mãn do vừa
mới phát tiết được.
Mà Tô San thì ngược lại, hai mắt sợ sệt nhìn chằm chằm lên trần nhà ngẩn người.
Tô San biết như vậy là có ý gì. Trong lòng cô có chút mâu thuẫn, muốn lau
tay lên drap giường, nhưng sau đó lại nghĩ, lỡ Lục Minh Viễn mất hứng………
Vì vậy, cô không biết làm sao, liền ngẩn người như vậy.
Đàn ông trong thời điểm này, tâm tình thường không tệ, mà Lục Minh Viễn cũng không là ngoại lệ.
Khi anh nâng người lên, nhìn về phía Tô San thì trên mặt mang theo nụ cười
ôn nhu kỳ dị. Vậy mà, khi nhìn thấy ánh mắt không có tiêu cự của Tô San, nụ cười cứ như vậy mà cứng ở trên môi.
Ánh mắt của cô trống rỗng, không có một tia sáng, giống như phía trước đã không còn đường, chỉ còn lại nhẫn nại và tuyệt vọng.
Cùng anh ân sía, cho dù chỉ dùng tay mà thôi, lại làm cho cô khổ sở vậy sao?
Lời nói an ủi như vậy mà biến mất, Lục Minh Viễn nhắm mắt lại, ôm Tô San đi về phía nhà tắm.
Bất ngờ bị ném vào bồn tắm, cho dù trong tình huống đầy nước, nhưng Tô San cũng có cảm giác đau.
Cô khẽ ngồi thẳng một chút, một tay đặt lên vòi sen, một mặt thì nhỏ giọng mà thầm nói: “Anh sao vậy? Đột nhiên phát cáu cái gì?”
Cô đã chiều theo anh như vậy, anh còn muốn như thế nào nữa?
Hiển nhiên, Lục Minh Viễn cũng nghe thấy lời nói lầm bầm của cô, ánh mắt lạnh lùng trong nháy mắt thành giận tái đi.
Anh thành thạo cởi sạch hết quần áo, sải bước vào trong bồn tắm, bọt nước bắn ra ngoài vô số.
Tô San sợ hết hồn, không khỏi co rúm lại một chút: “Anh…..anh làm gì vậy?”
Lục Minh Viễn cười: “Dưới tình huống này, em cảm thấy một người đàn ông bình thường sẽ làm cái gì?”
Bồn tắm to lớn đủ cho hai người, Lục Minh Viễn cũng không cho phép Tô San xa cách né tránh.
Anh nắm môt phát lấy cổ chân trắng nõn của cô.
Dùng lực kéo, mượn sức nước mà kéo Tô San vào trong lồng ngực mình.
Lục Minh Viễn biết đây là lần đầu tiên của bọn họ, anh nên thương yêu cô.
Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới, thân thể người phụ nữ này đã bị người khác
thấy qua, anh liền không nhịn được mà muốn nổi giận.
Anh là người rất công bằng, đặc biệt là với những người quan trọng như người yêu của anh.
Nếu như anh có tình sử hoành tráng, dĩ nhiên cũng sẽ không cưỡng cầu nửa
kia không có quá khứ gì. Nhưng là, vào giờ phút này toàn bộ thân thể anh đều thuộc về Tô San, nhưng Tô San thì sao?
Lục Minh Viễn không muốn nghĩ nhiều, cũng không muốn tìm hiểu.
Anh cắn răng nói: “Nhớ, về sau này anh chính là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời em.”
Dứt lời, liền dùng sức ở eo một cái, kèm theo đó là tiếng kêu đau của Tô
San, rốt cuộc thì anh cũng kết hợp chặt chẽ hoàn toàn với cô.
Mà dường như lúc đó, cả Lục Minh Viễn và Tô San đều đồng thời cứng người lại.
Tô San bị đau.
Gặp chuyện như vậy, cô cũng không đẩy Lục Minh Viễn ra, mà theo bản năng ôm chặt lấy anh. Mặc dù cô biết, biết bây giờ cô bị đau chính là do người
đàn ông này gây ra.
Cô vẫn luôn là như vậy, khi đã lựa chọn rồi thì sẽ không hối hận.
Lục Minh Viễn cũng kinh hãi.
Làm sao…….Làm sao có thể như vậy………
Mà ở dưới bồn tắm có một mảnh màu hồng đang tan ra đến chói mắt…….
“Không phải em từng ở chung với Lâm Duệ sao?” Lục Minh Viễn chợt nắm lấy bả vai Tô San, trên mặt là vẻ mặt cực kỳ quái dị.
Vui mừng, buồn cười, áy náy, chú chút không dám tin……….
Nhiều cảm xúc như vậy, làm cho tay anh run rẩy. Ánh mắt anh dán chặt trên mặt Tô San, không chịu buong tha một tia biến hoa của cô. Anh vội vàng đợi
câu trả lời của cô.
Từng giọt mồ hôi lăn từ trên trán Tô San xuống, đau đớn kịch liệt này làm cho cô phản ứng chậm hơn so với bình thường một nhịp.
Ở chung? Cô từng có sao?
Không đúng, hình như có một lần cô qua đêm ở chỗ Lâm Duệ.
Nhưng ý của Lục Minh Viễn là…………..
Trong đầu Tô San chợt hiện lên một ý niệm, sau đó là tức giận bốc lên đỉnh đầu, không cần suy nghĩ, giơ tay lên tát một cái.
“Bốp.”
“Lục Minh Viễn, anh là tên khốn.” Cô cắn răng nghiến lợi nói. Mắt cũng đỏ lên vì tức.
Thì ra đây chính là nguyên nhân, không trách được anh