
g sợ hãi.
Điều cô sợ là Hứa Đông Dương bây giờ thực sự trở thành
sự lựa chọn của cô trong tương lai.
Lúc này, cô cần Cố Nguyên ở bên cạnh cô, cùng cô giải
quyết những vấn đề mới xuất hiện này chứ không phải là để cô ngồi đây, ba người
đoàn tụ làm lay động lòng quyết tâm của cô.
Tại sao không thể suy nghĩ lại về Hứa Đông Dương?!
Trong lòng cô có một tiếng nói rất nhỏ vang lên.
Nếu anh thực sự hiểu được nguyên nhân năm nào khiến
hai người chia tay và đồng ý thay đổi vì cô và con thì giữa họ dường như không
tồn tại bất kỳ vấn đề nào?
Ít nhất thì ở bên cạnh anh có thể không phải đối diện
với nhiều rắc rối. Con đường của cô và Tô Thư sẽ trở nên bằng phẳng và dễ đi
hơn rất nhiều. Tình cảm của Hứa Đông Dương dành cho cô như thế nào, dù sau khi
gặp lại, cô cứ luôn lẩn tránh nhưng không có nghĩa là cô không cảm nhận thấy.
Hứa Đông Dương thích hợp làm người yêu, cô yêu anh say
đắm một thời gian không bao giờ suy nghĩ là có thể đi suốt cuộc đời, cũng không
cần phải vì thích nghi với người đàn ông này mà thay đổi mình, cũng không cần
hi sinh rất nhiều vì anh.
Một tình yêu đơn thuần, rồi chia tay.
Khi đó cô tỉnh táo nhận ra điều này nên cô rời xa anh.
Ai ngờ sau sáu năm, tình thế đã trở nên khác trước rất
nhiều.
Bây giờ không còn là cô đi theo anh mà là anh thay đổi
vì cô. Anh đang cố gắng để trở nên phù hợp với Tô Dao và Tô Thư, anh muốn chứng
minh rằng họ có thể sống cùng nhau.
uy nghĩ này khiến trái tim Tô Dao đau xót.
Thà rằng anh vẫn là Hứa Đông Dương của ngày xưa, chưa
bao giờ suy nghĩ cho ai, là một Hứa Đông Dương luôn làm tổn thương cô. Như vậy
cô có thể quả quyết nói với mình rằng họ không hợp nhau, có thể quay lưng đoạn
tuyệt, cũng không vì bất cứ việc gì mà lưu luyến day dứt với anh.
Ăn trưa xong, Tô Thư muốn đi xem phim, thế là ba người
đi xem phim hoạt hình mới được trình chiếu. Ở đây đều là phòng chiếu dành cho
gia đình, một chiếc ghế sofa dài ấm áp với chiếc lưng tựa cao phía sau, một
không gian nhỏ tương đối biệt lập với xung quanh.
Tô Thư trên ghế sofa thì nhìn không rõ. Hứa Đông Dương
liền ôm con đứng lên trên chỗ ngồi, để cô bé bá
m vào thành ghế, giẫm lên ghế sofa mà xem.
Phim hoạt hình không được người lớn yêu thích, thuần
túy chỉ vì trẻ con họ mới đi tới rạp chiếu phim. Tô Dao ngồi dựa vào một bên
thành ghế sofa, nhìn màn hình lớn trước mặt, suy nghĩ không biết là trôi dạt đi
đâu.
Một lúc sau cô thấy rất buồn ngủ, quay sang nhìn Tô
Thư ở bên cạnh, cô khẽ sững người lại. Không biết là từ khi nào Hứa Đông Dương
cũng không xem phim mà chăm chú nhìn cô.
Ánh mắt anh chạm vào mắt cô, rồi mắt anh phút chốc như
sáng bừng lên, không cho Tô Dao biến mất, trong bóng tối anh đưa tay ra khẽ nắm
chặt lấy tay cô.
"Dao Dao…"
Anh dựa người qua, giọng ngập ngừng bên tai cô. Hành
động của anh khiến hai người trở nên gần gũi hơn, Tô Dao bối rối ngước mắt nhìn
Tô Thư. Con đang dựa vào thành ghế, dán mắt vào màn hình chiếu phim trước mặt.
"Em đừng…"
Anh dường như rướn người tới, nói với cô khiến cô bị
đẩy vào trong góc của chiếc ghế. Anh cứ rướn người sang bên khiến lưng cô bị ép
sát vào chiếc ghế, cô không còn chỗ nào để lẫn tránh. Môi của anh dường như
chạm vào cô, nhưng rồi anh vẫn dừng lại, nhìn cô im lặng.
Cô có thể cảm nhận được bàn tay anh đang gỡ bàn tay cô
để đan tay anh vào tay cô. Dường như anh đang từ từ phá vỡ phòng tuyến kháng cự
trong lòng cô, cô bỗng chốc ngập ngừng do dự
"Trở về với anh đi Dao Dao."
Anh thận trọng nói từng từ từng chữ: "Hãy cho anh
một cơ hội nữa để làm lại và yêu em."
Ngày hôm nay, Tô Thư chơi rất vui, không biết tại sao
bên cạnh mẹ còn có một chú rất đẹp trai và chiều mình. Buổi tối chú đẹp trai
còn lái xe đưa mẹ con cô bé về nhà, rồi ôm cô bé ra khỏi xe. Tô Thư lưu luyến
dựa mãi vào lòng anh: "Ba Hứa, sau này ba còn đưa con và mẹ đi ra ngoài
chơi không?".
Lời nói của trẻ con khiến hai người lớn bỗng chốc sững
sờ. Hứa Đông Dương ngẩng đầu nhìn sang Tô Dao, Tô Dao cảm thấy trái tim mình
dường như đang hoang mang, quay đầu nhìn sang hướng khác, rồi trong mắt cô là
cả một khoảng nhạt nhòa.
Hứa Đông Dương ở đằng sau chậm rãi nói: "Nếu mẹ
Tô Thư và Tô Thư thích thì ba Hứa lúc nào cũng có thể đưa hai mẹ con đi chơi,
ngày ngày đều ở bên cạnh hai mẹ con."
Nghe anh nói vậy, Tô Dao bỗng cảm thấy chua chát xót
xa, cô vội vã quay người lại, đón lấy con từ tay anh: "Hôm nay đã làm
phiền anh cả ngày rồi, như thế thôi, chúng ta về nào."
Nói rồi cô quay người vội vã bỏ đi, nhưng lưng cô bị
kéo lại, anh ở phía sau cô cất giọng trầm trầm: "Dao Dao, hãy suy nghĩ kỹ
về những gì anh nói."
Cả người Tô Dao chợt căng lên, cô vội vàng bỏ đi. Cuối
cùng thì cô cũng thoát khỏi vòng tay anh, thoát khỏi những ảnh hưởng đáng sợ từ
anh, cơ thể cô bất giác run lên khe khẽ. Tô Dao ôm chặt Tô Thư, bước vào thang
máy, nghe tiếng xe đằng sau mỗi lúc một xa, cô chưa kịp thở phào thì con gái
trong lòng bỗng cất tiếng gọi mừng rỡ: "Ba!"
Tô Dao chợt giật mình. Tô Thư đã vội vàng tuột khỏi
vòng tay cô, nhào về phía người đàn ông đang đứng ở