
hông tốt thì có thể học
lại một năm, con bé cũng có vốn rồi.”
Tô Dao nghe vậy im lặng không phản đối.
Cố Nguyên ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên đặt khăn xuống
rồi đứng dậy, đưa tay nhẹ vuốt má cô. Tay anh thật ấm, dáng người anh che mất
ánh đèn trên mặt bàn, khiến cô không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh: “Em xem em
kìa, sao mà ăn dây lên mặt vậy?”
Tô Dao phản ứng một cách tự nhiên, quay mặt sang một
bên, tránh sự va chạm của anh rồi tự mình dùng khăn ướt lau đi: “Thật không?”
Dưới ánh đèn, gương mặt anh mờ ảo, anh mỉm cười nhẹ
nhàng, dường như không để ý đến hành động lẩn tránh vừa rồi của cô.
Tô Dao càng cảm thấy bất an.
Ánh đèn lung linh làm cho căn phòng trở nên ấm áp. Cố
Nguyên nở nụ cười mà cô chưa từng nhìn thấy, thân thiết và hiền hòa, có rất
nhiều cảm giác đan xen vào nhau. Anh đập tay, dựa vào lưng ghế phía sau, Tô Dao
chợt cảm thấy có một áp lực vô hình đang đè nặng lên cô
Tô Dao vội cầm cốc rượu trước mặt uống một ngụm
“Rượu ngon không?” - Cố Nguyên cầm lấy bình rượu, rót
thêm cho Tô Dao - “Anh cũng thấy thích mùi hoa quả của loại rượu này, giống như
nước hoa quả tươi.”
Anh nói rồi lại tiếp tục rót thêm cho mình, nâng cốc
rượu lên, khẽ lắc lắc về phía Tô Dao: “Vì hai mươi tám năm quen biết của chúng
ta, cạn ly.”
Tiếng ly thủy tinh chạm vào nhau, phát ra âm thanh
lảnh lót. Hai người uống một hơi cạn ly. Cố Nguyên lại rót tiếp vào ly của mình
và Tô Dao rồi đẩy tới trước mặt cô.
“Vì em đồng ý về Bình Thành cùng anh, cạn ly.”
Tô Dao do dự hồi lâu. Loại rượu hoa quả này không có
mùi vị của cồn, uống vào không thấy say, độ cồn không cao. Cô nhìn Cố Nguyên
cười cười rồi lại cụng ly uống cạn với anh.
Lần này Cố Nguyên không rót tiếp cho cô nữa, anh đặt
ly của cô sang một bên: “Em ăn chút gì đi, nếu không cồn trong rượu bốc lên, dạ
dày của em sẽ rất khó chịu.”
Cố Nguyên vẫn luôn quan tâm tới cô. Tô Dao làm theo ý
anh, cúi đầu ăn chút rau.
Không quá mười phút sau Tô Dao cảm thấy có gì khác lạ.
Cô đang gắp miệng thịt bò chợt đũa rớt xuống, văng lên
bàn, kêu “cách” một tiếng.
Cố Nguyên dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Dưới ánh đèn, sắc mặt của cô hồng lên, ánh mắt giống
như hồ nước long lanh, cô cười một cách ngại ngùng: “Hình như em uống hơi
nhiều.”
Lúc đầu thì không thấy có cảm giác say, nhưng bây giờ
tay chân cô chợt nóng bừng lên giống như cảm giác sau khi uống rượu trắng nồng
độ cao, khiến người cô càng lúc càng mềm nhũn, không có sức lực, đầu cô càng
lúc càng mê man. Nhìn xung quanh tất cả giống như được bao bọc trong một quả
bong bóng đang xoay chuyển, méo mó…
Cố Nguyên ngồi yên tại chỗ của mình, nhìn cô không
chút biểu cảm. Kỳ lạ, sao anh lại nhìn cô với nét mặt như vậy?
Đôi đũa trên tay Tô Dao không hiểu đã rớt xuống sàn từ
khi nào. Cô đưa tay lên dụi mắt mình, thái độ lạnh lùng ấy cô chỉ có thể nhìn
thấy trên gương mặt Hứa Đông Dương, còn Cố Nguyên, lúc nào anh cũng âu yếm, ôn
hòa, làm sao anh có thể nhìn cô với ánh mắt như vậy?
Tô Dao như một đứa trẻ, đưa tay ôm lấy mặt, nhìn anh
buồn buồn.
Cố Nguyên cúi đầu im lặng một giây rồi đứng lên, đến
bên cô, dìu lấy cô.
Cô đẩy anh ra xa: “Anh muốn làm gì?”
“Dao Dao, em uống nhiều rồi, anh dìu em đi ngủ.”
Giọng Cố Nguyên chắc nịch, động tác cũng dứt khoát.
Anh hiểu rõ Tô Dao uống liền ba cốc với chiếc dạ dày
trống rỗng thì sẽ có phản ứng như thế nào.
Cô dường như tỉnh hơn chút ít, ngẩng đầu nhìn anh một
cách đáng thương: “Em thấy hơi chóng mặt”, nhưng rất nhanh, cô lại đẩy mạnh anh
ra: “Em không cần anh dìu em, em có thể tự đi được.”
“Dao Dao.”
Cố Nguyên quàng tay phía sau ghế, cúi người về phía
cô: “Anh là Cố Nguyên, em uống nhiều quá, anh bế em đi ngủ.”
Cái tên Cố Nguyên này đã phát huy tác dụng, cô ngẩng
đầu nhìn anh vài giây. Anh không dám khẳng định là cô có thể nhìn rõ khuôn mặt
của người đằng trước hay không, ánh mắt cô đã bắt đầu phân tán. Nhưng lòng tin
của cô dành cho anh được xây dựng trong nhiều năm và mùi quen thuộc tỏa ra từ
người anh khiến cô cuối cùng đã yên tâm, đưa tay lên, nhẹ ôm lấy cổ anh.
Cố Nguyên khẽ thở dài.
Anh lợi dụng lòng tin của cô dành cho anh.
Từ giờ về sau cô có còn tin anh như trước nữa hay
không?
Anh lắc đầu, xóa tan suy nghĩ này, anh siết chặt tay,
bế bổng Tô Dao lên rồi sải bước vào phòng của mình.
Mái tóc dài của cô xõa tung trên giường, rời khỏi vòng
tay của anh, cô vô thức tìm kiếm hơi ấm.
Những ngón tay dài xanh xao nắm chặt chiếc chăn dưới
người, cô muốn chui vào trong đó nhưng bị anh giữ lại. Cô lại tìm hướng khác,
muốn kéo chắn đắp từ hướng khác nhưng vẫn bị anh ngăn lại. Cuối cùng cô không
nhịn được, mở to mắt nhìn anh tức giận, nói những lời giận dỗi trẻ con: “Anh
đáng ghét!”
“Dao Dao.”
Cố Nguyên đưa tay khẽ xoa má cô. Nhìn cô như vậy anh
muốn cười cũng không cười được.
Làn da của cô dường như tan chảy dưới bàn tay anh, sự
mềm mại mượt mà. Ánh mắt anh càng lúc càng sâu, tay anh từ từ ve vuốt từ cổ cô
xuống nút áo. Rồi sự do dự dường như biến mất, anh cuối cùng đã hạ quyết tâm,
anh lên giường, tay siết mạnh, ôm cô lên, cởi áo