
như vậy, chúng ta hãy cùng đợi xem.”
Cố Nguyên không muốn đôi co với Hứa Đông Dương thêm
nữa, đối phương cũng không có ý nhường bước. Anh quay người rồi đột nhiên dừng
bước, quay sang nhìn Hứa Đông Dương: “À, đúng rồi, quên không nói cho anh biết,
Tô Dao đã đồng ý tái hôn với tôi rồi, tôi sẽ không ngại mời anh uống một ly
rượu mừng. Chúng ta đều là người lớn, giữ hộ khẩu của Tô Dao thật là một hành
động ấu trĩ, anh nghĩ rằng có thể ngăn cản được tôi và cô ấy tái hôn sao?” - Cố
Nguyên lạnh lùng - “Hôn nhân không chỉ là một tờ đăng ký thôi mà nó còn bao hàm
rất nhiều thứ, anh cứ chờ mà xem.”
Cố Nguyên nói dứt lời bèn sải bước bỏ đi.
Hứa Đông Dương bỗng chốc trở nên trầm ngâm.
Tô Dao không biết là Cố Nguyên đi tìm Hứa Đông Dương,
khoảng sáu giờ tối cô tới Bình Thành, vừa kịp cùng cả nhà ăn cơm
Bố mẹ hai bên hỏi vài câu liên quan đến việc làm thủ
tục, Tô Dao theo lời dặn của Cố Nguyên đáp lại qua loa. Mẹ Tô Dao quay sang an
ủi cô: “Nếu đã như vậy cũng đừng lo lắng, dứt khoát sang năm chuyển hộ khẩu về.
Nếu vì việc Tô Thư đi học thì có thể chuyển hộ khẩu của con bé về với bố mẹ
trước.”
Tô Dao cười cười không nói gì, trong mắt cô là cả một
sự lo âu. Hộ khẩu của cô không rút ra được, Tô Thư và cô cùng chung một hộ khẩu
cũng sẽ không rút ra được. Hứa Đông Dương có lẽ chỉ muốn ngăn chặn cô và Cố
Nguyên tái hôn, nhưng không biết là đã vô tình nắm trúng nhược điểm lớn nhất
của cô.
Buổi tối Tô Thư làm nũng mẹ hồi lâu rồi mới ngủ được.
Tô Dao chào bố mẹ Cố Nguyên, nói Cố Nguyên hôm nay chưa về nên tối nay về nhà
mình ngủ, bố mẹ anh đồng ý.
Mẹ Tô Dao bế Tô Thư đặt vào phòng của cô rồi kéo con
gái ra ngoài phòng khách ngồi, vừa xem tivi vừa nói chuyện.
Tô Dao trong lòng nặng trĩu lo âu nên nên đáp qua quýt
câu được câu chăng. Mẹ Tô Dao nói chuyện gia đình, rồi đột nhiên chuyển chủ đề,
nhắc tới việc cô và Cố Nguyên: “Dao Dao, lần trước nhà Cố Nguyên có nhắc tới
việc sinh thêm đứa nữa, nếu các con định có con thì bây giờ tranh thủ luôn đi.
Con bây giờ cũng không còn trẻ nữa, vài tuổi nữa mới sinh thì không tốt cho cả
mẹ lẫn con.”
Mẹ Tô Dao vừa nói ra câu này, Tô Dao lại nghĩ tới một
việc quan trọng. Tối hôm qua không biết Cố Nguyên có dung biện pháp bảo vệ gì
không.
Cô cúi đầu nhớ lại kĩ càng, nhưng mãi cũng không nhớ
ra.
“Nói con đó, cái con này, mẹ với con nói chuyện mà con
cứ thả đầu óc đi đâu.”
Mẹ Tô Dao đập vào Tô Dao một cái, Tô Dao giật mình
bừng tỉnh, cười lấp liếm: “Sinh con không phải là chuyện nhỏ, lẽ nào nói sinh
là sinh sao ạ?”
“Ban đầu khi con khai hộ khẩu cho Tô Thư, nói theo họ
Tô, bố đã không đồng ý.” Không ngờ bố Tô Dao đứng bên cạnh nói: “Bây giờ tuy
nói nam nữ đều như nhau nhưng Trung Quốc vẫn là một nước truyền thống. Nói một
câu khó nghe, con và Cố Nguyên có Tô Thư lại để con bé theo họ Tô, bên ngoài
không biết có bao nhiêu người cười Cố Nguyên nhà rể ngoài cổng nhà ta. May là
nhà ta và nhà Cố Nguyên có mối thâm giao. Tuy họ không nói ra nhưng không có
nghĩa là bạn bè thân thích của nhà Cố Nguyên không nói.”
Bố Tô Dao nhìn Tô Dao, nói: “Con phải nghĩ cho Cố
Nguyên một chút. Nếu thực sự muốn có thêm đứa nữa thì phải tranh thủ, cũng nên
chặn miệng những kẻ bên ngoài. Nếu không muốn có thêm nữa thì phải đổi họ cho
Tô Thư, đổi thành họ Cố.”
Tô Dao thật không nghĩ rằng bên ngoài lại có nhiều lời
gièm pha như vậy. Cố Nguyên chưa bao giờ nhắc tới trước mặt cô, bố mẹ Cố Nguyên
cũng thương cô, không thể hiện thái độ gì về chuyện này, chỉ thỉnh thoảng hỏi
cô khi nào sinh thêm đứa nữa.
Họ Tô Thư dù thế nào cũng không thể đổi được. Con bé
rốt cuộc không phải con đẻ của Cố Nguyên nên không thể mang họ Cố, lấy theo họ
cô đã là một bí mật của cô rồi.
Lẽ nào thực sự phải có thêm một đứa nữa?
Nghĩ tới đây, Tô Dao không thể không suy đoán suy nghĩ
của Cố Nguyên. Sáu năm nay anh đối với Tô Thư như cha ruột đối vói con gái,
nhưng Tô Thư và anh rốt cục không có quan hệ huyết thống, hơn nữa khi đó hai
người còn chưa có quan hệ với nhau. Bây giờ mọi việc đã thay đổi, Cố Nguyên
liệu có muốn một đứa con hoàn toàn thuộc về anh và cô hay không?
Tô Dao cảm thấy đau đầu.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có đứa con thứ hai. Theo
cách nhìn của cô, nếu sinh thêm một đứa nữa thì tình cảm cha mẹ dành cho con
cái cũng bị chia sẻ, nhất là đối với gia đình đặc biệt của cô và Cố Nguyên sau
khi tái hợp. Nếu cô có thêm đứa con thứ hai, chắc chắn sẽ không công bằng với
Tô Thư.
“Con trở về thì không nên đi tìm việc nữa, nên theo
lời của mẹ chồng con, tới công ty của Cố Nguyên làm việc.”
Mẹ Tô Dao tiếp tục ngồi bên cạnh dặn dò: “Đừng nói với
mẹ nào là phụ nữ phải độc lập, không được dựa vào đàn ông. Ban đầu thấy con tốt
nghiệp rồi tự tìm việc, khi đó điều kiện của Cố Nguyên cũng không tốt lắm, nên
mọi người để mặc con. Bây giờ tình hình đã khác, công ty của Cố Nguyên làm ăn
tốt như vậy, phụ nữ có chỗ dựa thì dựa, nếu không, con lấy người ta làm gì, kết
hôn làm gì?”
Tô Dao định nói gì đó nhưng mẹ cô đã trừng mắt nhìn
cô, chặn lời cô lại: “Con được gả cCố Nguyên th