
rau.”
“Ngủ không được, lẽ nào đêm qua anh chưa cố gắng đủ
sao?” Anh cúi đầu, mỉm cười trêu cô.
Tô Dao đỏ mặt, đưa tay ra véo nhẹ anh thì bị anh nắm
tay lại, nhoài người sang hôn môi cô, thở dài một tiếng: “Dao Dao, em không
biết đâu, không nhìn thấy em là anh luôn cảm thấy bất an.”
Đúng rồi, cảm thấy bất an, anh vẫn chưa đủ tự tin rằng
mình đã hoàn toàn sở hữu được cô.
Giữa hai người tuy đã có những bước đột phá khiến cho
Tô Dao đứng về phía anh, nhưng trong lòng anh vẫn còn những ưu tư. Anh vẫn còn
nhớ lúc trong siêu thị, khuôn mặt cô bao trùm sự đau thương tuyệt vọng, anh
cũng vẫn nhớ khi từ công ty Hứa Đông Dương về, cô đã tắm nước lạnh trong nhà
tắm lâu thế nào.
Anh biết dù thế nào đi nữa, người đàn ông đó đã để lại
một dấu ấn sâu sắc trong cuộc đời cô, dù đã sáu năm nhưng khi gặp lại, cô không
thể không quan tâm đến anh ta.
Bởi vì bất an, bởi vì hoài nghi, anh luôn cần một thứ
để khẳng định tình cảm giữa anh và cô, để chứng minh giữa anh và cô có một mối
quan hệ bền chặt không gì phá vỡ được. Sợi dây kết nối không thể mài mòn, sợi
dây kiên cố nhất hiển nhiên là đứa con.
Cũng như là một sự so sánh trong tiềm thức, dường như
có đứa con giữa anh và Tô Dao, anh mới thực sự có thể phân chia cao thấp với
Hứa Đông Dương, không cảm thấy lo lắng như lúc này.
Hai người về đến nhà Cố Nguyên, mẹ Cố Nguyên đã thức
dậy, đang chuẩn bị đồ ăn sáng, nhìn thấy các con, bà gọi họ vào phòng. Bàn tròn
toàn là lễ phẩm chúc tết bà con thân thích, mẹ Cố Nguyên hầu hết đều đã đánh
dấu từng lễ một, bà muốn Cố Nguyên lái xe đến từng nhà biếu lễ trước mười hai
giờ.
Đây là phong tục của địa phương, vào ngày 25 tháng
chạp, trước mười hai giờ trưa phải đem biếu lễ hết cho bà con thân thích, cầu
mong những điều tốt lành. Cố Nguyên đáp “dạ” một tiếng rồi vào phòng, trên
giường chất đống lễ phẩm các loại
Cố Nguyên thở dài một tiếng rồi bắt đầu đem lễ ra
ngoài. Mẹ Cố Nguyên đi theo, ngồi xuống cạnh giường, cùng Tô Dao thu dọn, sắp
xếp lại những lễ nhỏ trên giường.
Mẹ Cố Nguyên cầm lấy một chiếc quần của trẻ nhỏ, đưa
cho Tô Dao xem: “Cậu của Cố Nguyên vừa rồi có một thằng cháu trai, sang năm là
đầy tháng. Mẹ cũng không biết tặng nhà bên cái gì nên mua toàn đồ dùng cho trẻ
con. Con xem đồ trẻ con bây giờ so với đồ của Tô Thư mấy năm trước. mẫu mã
chủng loại nhiều vô kể.”
Tô Dao đáp “dạ”một tiếng rồi cầm lấy chiếc túi mẹ đưa
để xem, vừa nhìn đã thấy đây là loại quần áo vô cùng mềm mại: “Đồ trẻ con bây
giờ càng lúc càng tốt.”
Mẹ Cố Nguyên nhìn sắc mặt Tô Dao, bà bắt đầu thăm dò:
“Dao Dao à, trước đây Cố Nguyên đi đông đi tây, bây giờ đã ổn định rồi, các con
dự định bao giờ có thêm cháu nữa?”
Tô Dao bất ngờ, không ngờ mẹ chồng cô cuối cùng cũng
không kìm nén được, đang hỏi cô trực tiếp về vấn đề này. Cô chưa kịp trả lời
thì Cố Nguyên đã sắp xếp xong đồ đạc, quay trở lại phòng, nghe thấy câu hỏi của
mẹ mình.
Cố Nguyên bước đến ôm lấy Tô Dao, nhìn về phía mẹ, mỉm
cười: “Mẹ, nếu không có gì đặc biệt thì sang năm, đợi đến sang năm chúng con sẽ
sinh thêm một nhóc nữa.”
“Tốt, tốt.”
Mẹ Cố Nguyên nghe vậy cười rạng rỡ: “Cũng may các con
đều về Bình Thành, Dao Dao sinh con, mọi người còn có thể giúp một tay chăm sóc
hoặc trông nom Tô Thư. y da, thì ra các con cũng sớm có kế hoạch rồi, mẹ với bố
con cứ lo lắng phí công.”
Tô Dao ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên, buồn buồn không nói
gì.
Thật lâu mới chuyển được toàn bộ lễ phẩm lên xe, sau
khi giúp Cố Nguyên sắp xếp xong lễ phẩm, Tô Dao đóng cửa xe lại, đứng bên ngoài
cửa xe nhìn Cố Nguyên: “Chút nữa Tô Thư dậy, em trông con, anh đi sớm về sớm.”
“Dao Dao.” Cố Nguyên hạ kính cửa xuống, nhìn cô: “Có
phải là em không vui?”
Tô Dao
Anh nhìn cô hồi lâu: “Có phải vì việc có con không?”
“Chỉ là em không thích việc lớn như vậy mà anh không
hề hỏi qua ý kiến của em đã vội đưa ra lời hứa dứt khoát như vậy.”
“Dao Dao”
Cố Nguyên ngừng lại, cảm thấy tim mình nhói đau: “Có
phải là em không muốn có con với anh?”
Tô Dao ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên, dường như có một sức
ép ập tới. Anh đang đợi câu trả lời của cô.
“Em chỉ cảm thấy như vậy thật không công bằng với Tô
Thư.”
Tô Dao do dự hồi lâu, quyết định nói thật những gì
mình đang suy nghĩ. Nếu không giải quyết thì việc này sẽ luôn tồn tại giữa anh
và cô.
“Anh đối với Tô Thư không tốt sao?”
Cố Nguyên nhướng mày, giọng có vẻ không vui: “Sáu năm
nay, lẽ nào anh không coi con bé như con mình sao?”
“Không phải…” – Tô Dao khó nhọc lựa chọn lời lẽ, cô
muốn nói rõ suy nghĩ của mình nhưng lại không muốn làm tổn thương Cố Nguyên –
“Con bé rốt cuộc vẫn không phải là con đẻ của anh, nếu có thêm đứa nữa chắc
chắn tình yêu và sự quan tâm của chúng ta dành cho con sẽ bị san sẻ, em…”
“Tô Dao.”
Cố Nguyên ngắt lời Tô Dao một cách dứt khoát: “Thực ra
người để ý là em chứ không phải anh, em luôn nghĩ Tô Thư không phải con gái
ruột của anh, anh có con mình rồi chắc chắn sẽ ghét bỏ con bé.”
Cố Nguyên dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Em nói rằng
như vậy là không công bằng với Tô Thư, nhưng em không nghĩ rằng, như vậ