
lạnh lùng nhìn cô, cuối cùng anh như một người xa
lạ bước qua cô.
“Dao Dao! Dao Dao!”
Tô Dao thất kinh, sau khi định thần lại mới nhìn thấy
người phụ nữ trung niên đang đứng trước mặt họ từ khi nào. Mẹ Cố Nguyên nhiệt
tình nắm tay Tô Dao giới thiệu: “Dao Dao, đây là dì của Cố Nguyên, con gọi là
dì Chân cũng được. Chân, đây là vợ của Cố Nguyên, Tô Dao.”
Người phụ nữ trung tuổi nhìn Tô Dao một lượt, nói
giọng chẳng lạnh lùng cũng chẳng nồng nhiệt: “Gọi tôi là dì? Tôi sợ không dám
làm dì.”
“Giọng gì thế, dì là dì của Cố Nguyên, bậc trên mà lại
sợ không làm dì là sao?”
Mẹ Cố Nguyên cười rồi kéo dì Chân vào nhà: “Vào đi,
vào đi, Cố Nguyên đang đem lễ đi biếu, đến trưa mới về tới nhà.”
Tô Dao đứng nhìn xe của Hứa Đông Dương đi xa rồi mới
thở phào một cái, mệt mỏi cất bước theo mẹ Cố Nguyên vào nhà.
Gần trưa, Cố Nguyên về tới nhà. Trái ngược hoàn toàn
với thái độ lạnh lùng khi tiếp xúc với Tô Giao, dì Chân lại vô cùng thân thiết
với Cố Nguyên. Tô Dao dường như cảm nhận được thái độ kì lạ của dì Chân với
mình nhưng cô vẫn không hiểu tại sao.
Sau bữa cơm trưa, khi Tô Dao chuẩn bị hoa quả trong
nhà bếp thì dì Chân bước vào phòng tìm trà để pha. Tô Dao lấy hộp trà đưa cho
dì nhưng dì không đi ra mà đứng ở bên nhìn Tô Dao cắt xong đĩa hoa quả.
Tô Dao cảm thấy thái độ của dì Trân có gì đó khác lạ,
quay người nhìn lại: “Dì Chân, dì còn cần gì nữa không ạ?”
“Tôi không dám mắng chửi cô” – Sự bực bôi, ghét bỏ lộ
rõ trên khuôn mặt dì – “Cố Nguyên nhà tôi là một đứa trẻ tốt, thật thà, vì vậy
nó rất dễ bị người ta ức hiếp. Chỉ đi ra ngoài biếu lễ thôi mà vợ nó lại chạy
tới công viên hẹn hò với người đàn ông khác, lại còn ôm hôn thắm thiết, đâu còn
coi nó ra gì.
Đĩa hoa quả đang cầm trên tay Tô Dao rơi “choang” một
tiếng.
Đầu cô trống rỗng.
Một đôi tay vững chắc đỡ lấy người cô. Tô Dao hoang
mang ngẩng đầu nhìn lên, không biết Cố Nguyên đã vào bếp từ lúc nào, đang cúi
đầu nhìn cô. Anh khẽ vỗ nhẹ sau lưng cô, quay sang nhìn dì Chân đang ở trước
mặt, giọng khẽ trầm xuống: “Dì Chân, có một số chuyện chưa rõ ràng, dì đừng tùy
tiện nói như vậy, sẽ làm tổn thương người khác.”
“Con à, khờ quá đi!” – Dì Chân tức muốn nhảy dựng lên,
giọng dì bất giác to lên – “Dì muốn tốt cho con, con lại nói dì như vậy! Sáng
nay nếu không phải là chính mắt dì nhìn thấy vợ con ôm hôn người đàn ông khác ở
công viên thì dì là bề trên của con có thể ăn nói hồ đồ hay sao?”
“Dì Chân!”
Cố Nguyên nhỏ giọng, muốn ngăn dì nói tiếp, nhưng tiếc
là đã muộn, nghe thấy tiếng tranh cãi, bố mẹ anh đều đã đi xuống bếp.
“Làm sao có thể như vậy?”
Mẹ Cố Nguyên nhìn hai bên tranh cãi thì mơ hồ không
hiểu. Cố Nguyên ôm lấy Tô Dao, rõ ràng là bảo vệ cô, còn dì Chân thì tức giận
nhìn hai đứa đứng trước mặt.
“Mẹ à, không có gì đâu.”
Cố Nguyên tối sầm mặt lại, kéo Tô Dao đi ra ngoài: “Là
anh không đúng, đã cãi hai câu với dì Chân.”
“Đi đâu?”
Mẹ Tô Dao trừng mắt, ngăn không cho Cố Nguyên và Tô
Dao ra, nói nhạt: “Tôi vừa nghe thấy có người nói gì đó là ôm hôn người đàn ông
khác. Ai ôm ai, hôn ai? Là con mắt nào chưa mở ra mà nhìn, ai nói cô trách
nhiệm như vậy?
Mẹ Tô Dao cất tiếng khiến dì Chân vốn đã để cho mọi
việc yên lành bốc giận ngùn ngụt, dì cao giọng nói: “Làm sao, không nuôi dạy
tốt khuê nữ của mình, để con gái ra ngoài làm bậy, ức hiếp Cố Nguyên nhà tôi
thật thà phải không?”
“Dì Chân!”
Mẹ Cố Nguyên nghe vậy vội vàng nắm tay dì Chân: “Em
đừng nói năng hồ đồ, việc này không phải là việc nhỏ.”
“Hồ đồ cái gì?” – Dì Chân khinh bỉ nhìn Tô Dao – “Em vốn
chỉ định nói chuyện riêng khuyên răn nó, cho nó biết, chưa nói được hai câu thì
thằng nhóc này chẳng biết thị phi đã xen vào. Dì Chân của mày bằng này tuổi
rồi, lẽ nào việc này lại nói năng hồ đồ được sao?”
Dì Chân dừng lại hồi lâu rồi nói tiếp: “Dì và vợ con
chưa gặp mặt nhau bao giờ, sáng hôm nay không phải vì nhìn thấy nó trong công
viên, dì làm sao mà đổ oan cho nó?”
Không khí trong nhà bỗng trở nên vô cùng căng thẳng.
Tô Dao nắm chặt tay lại, không biết phải nói như thế nào.
Nói cô sáng nay thực sự bị người khác cưỡng hôn ở công
viên? Những người trong gia đình chưa từng nghe nói tới việc của Hứa Đông
Dương. Hơn nữa, ai sẽ tin cô đây?
“Dao Dao, việc này là sao?”
Bố Tô Dao trầm giọng nói: “Con đừng đứng sau Cố Nguyên
không nói gì, ra đây nói cho rõ ràng.”
Tô Dao cắn môi, đang định lên tiếng thì bị Cố Nguyên
ngăn lại: “Chẳng có việc gì hết, Dao Dao là người như thế nào con còn không rõ
sao? Dì Chân nhìn nhầm rồi.”
Tô Dao ngẩng đầu lên, Cố Nguyên nắm chặt tay cô, nhưng
lại không nhìn cô.
Lời nói của Cố Nguyên khiến mặt dì Châu biến sắc: “Dì
nhìn nhầm? Thằng này chẳng biết tốt xấu, dì muốn tốt cho con! Chẳng trách vợ
con ở ngoài dám làm chuyện tày đình, con như vậy không cắm sừng con thì cắm
sừng ai? Hôm nay cứ cho là dì độc miệng, làm kẻ tiểu nhân ở gia đình này. Con
bị vợ mình lừa gạt, đến lúc đó đừng có mà ân hận!”
Dì Châu nói dứt lời, đùng đùng đẩy mẹ Cố Nguyên đang
đứng chắn trước mặt dì mà đi ra ngoài. Mẹ Cố Nguyên trừng mắt nhìn