
ì là dâu họ Cố, dựa vào họ là
điều hiển nhiên.”
Đây là vấn đề quan niệm, Tô Dao biết không nói chuyện
được với mẹ nên im lặng.
“Còn nữa…”
Mẹ Tô Dao ngồi sát lại gần Tô Dao hơn: “Năm nay, Cố
Nguyên ba mươi tuổi, đẹp trai như vậy, lại có tài có của, bình thường con phải
chú ý nhiều hơn, đừng để nó ong bướm bên ngoài.”
“Mẹ!” – Tô Dao dở khóc dở cười – “Cố Nguyên không phải
người như vậy.”
“Đàn ông mà tin được thì con lợn cái cũng biết trèo
cây.”
Mẹ Tô Dao vỗ vỗ tay cô: “Nghe lời mẹ, cẩn thận không
thừa. Người đàn ông của mình thì mình phải coi cho kỹ, dù nhân phẩm của Cố
Nguyên tốt nhưng cũng không ngăn được những người khác quấn lấy nó. Đàn ông có
mấy người có thể đứng vững được?”
Bố Tô Dao nghe vậy cũng không vào tai: “Được rồi, Cố
Nguyên không phải là người như vậy.”
“Ông đừng có nói xen vào.”
Mẹ Tô Dao quay lại nhìn bố Tô Dao: “Các người cùng là
đàn ông thì bênh vực nhau. Không phải tôi đã nói rõ với Tô Dao rồi sao, sau này
mà nó thiệt thòi thì ông chịu trách nhiệm.”
“Tôi gánh không nổi.”
Bố Tô Dao bực mình đứng dậy, nhìn đồng hồ treo trên
tường: “Hơn mười hai giờ rồi, nếu không có việc gì thì đi nghỉ sớm đi.” Nói rồi
nhìn Tô Dao ra hiệu.
Tô Dao nhịn cười không được, biết là bố đang giải vây
cho mình, bèn đẩy mẹ ra: “Mẹ, muộn lắm rồi, mẹ đi ngủ đi.”
Đang nói chuyện, cửa lớn đột nhiên vang lên tiếng gõ
cửa, ba người trong nhà quay ra nhìn nhau. Bố Tô Dao bước lại mở cửa: “Nửa đêm
ai còn tới muộn như vậy?”
Cửa vừa mở, Cố Nguyên lạnh run đứng bên ngoài: “Mẹ,
bố, Dao Dao.
“Ôi, đêm mà con cũng lái xe từ Nam Thành về ư?”
Mẹ Tô Dao không nhịn được, lên tiếng trách móc: “Trời
lạnh như vậy, lái xe đêm nguy hiểm lắm, sáng mai về có tốt hơn không?” – nói
rồi vội đi rót nước nóng – “Vào đây nhanh lên cho ấm.”
“Con vừa về nhà, mẹ con nói Dao Dao tối nay không ngủ
ở nhà nên con qua đây luôn.”
Cố Nguyên bước vào, ngãi ngãi đầu ngại ngùng, cảm ơn
mẹ Tô Dao rồi nhận lấy ly nước.
Mẹ Tô Dao cười: “Bố mẹ con ngủ cả chưa? Đêm nay con
ngủ bên này nhé.” Nói rồi ngáp một tiếng, bà nhìn bố Tô Dao nháy mắt: “Chúng ta
đi nghỉ thôi.”
Bố Tô Dao đáp lại, hai người quay người đi lên phòng.
Cố Nguyên đặt cốc nước nóng xuống, kéo Tô Dao vào
phòng.
Tay anh lạnh cóng, người anh vẫn còn hơi lạnh. Tô Dao
giúp anh cởi áo khoác ngoài: “Sao người anh lại lạnh như vậy? Trên xe anh không
mở điều hòa sao?”
“Mở rồi.” Cố Nguyên ngồi xuống cạnh giường, kéo Tô Dao
đang đứng trước mặt mình, ôm vào lòng: “Mẹ nói em sang bên này ngủ, anh đứng ở
sân một lúc, nhìn thấy đèn phòng khách còn sáng nên mới quyết tâm sang gõ cửa.”
“Anh không sợ lạnh à?”
Tô Dao đưa tay vuốt má anh. Anh quay đầu hôn vào tay
cô: “Anh không nhịn được, anh muốn nhìn thấy em.”
“Đã hơn ba mươi tuổi rồi, làm sao mà lại quyến luyến
thế này?” Tô Dao cười cười. Nụ cười nhẹ nhàng của cô khiến anh cảm thấy lái xe
đêm hôm về cũng đáng, đứng lâu ở ngoài sân như vậy cũng đáng.
Cố Nguyên nằm ra sau, kéo Tô Dao ngã người xuống, rồi
đè cô xuống, hôn lên môi cô.
Ham muốn kìm nén lâu như vậy, làm sao mà một đêm có
thể khiến anh thỏa mãn?
Ban đầu là nụ hôn nhẹ nhàng êm á rồi sau đó nóng bỏng
ngây ngất. Hơi thở Cố Nguyên càng lúc càng gấp, tay của anh lần cởi áo cô, cúi
xuống vuốt ve thân thể cô. Tô Dao nhớ lại chuyện hôm trước, nâng đầu Cố Nguyên,
bắt anh tạm thời dừng lại: “Đêm qua anh có dùng bao cao su không?”
Cố Nguyên khẽ chau mày: “Trong hoàn cảnh đó làm sao
anh có thể nghĩ tới việc dùng bao?”
Không phải vì anh không nghĩ tới việc kiềm chế bản
thân, anh muốn có con với cô.
“Anh…” – Tô Dao tức giận, nhưng có chút lo lắng - “Có
bầu thì sao?”
“Dao Dao” – Cố Nguyên đưa tay vuốt mặt cô, nhìn cô lặng
lẽ: “Sinh cho anh một đứa con không tốt sao?”
Tô Dao không biết phải nói với Cố Nguyên thế nào về
việc con cái.
Nói không muốn có con của anh? Nhìn sự kì vọng ở sâu
trong mắt anh, lời nói đang định thốt ra Tô Dao đành nén lại, cô muốn chọn một
thời điểm khác cùng anh ngồi bàn bạc vấn đề này. Ban đêm anh về bị lạnh lâu như
vậy, cô không nhẫn tâm nói đến những việc khiến anh không vui vào lúc này.
Ngày thứ hai tỉnh dậy vẫn là toàn thân ê ẩm.
Cố Nguyên dường như không hề biết kiềm chế, ban đầu cô
nghĩ rằng một người đàn ông hơn ba mươi tuổi thì thể lực cũng kém hơn một chút,
nhưng ở Cố Nguyên chẳng thấy có dấu hiệu gì cả.
Nhân lúc Cố Nguyên còn đang ngủ say, Tô Dao thức dậy
sớm, vội chạy ra tiệm thuốc vừa mở cửa mua một liều thuốc tránh thai khẩn cấp,
cô hy vọng không quá muộn.
Mua thuốc xong Tô Dao đi sang chợ rau gần đó, mua ít
rau cải, vừa xách rau cải vừa chầm chậm bước về nhà.
Buổi sáng rất lạnh, hơi thở trước mặt biến thành khói.
Không biết là Cố Nguyên đã thức dậy hay chưa, Tô Dao còn đang suy nghĩ như vậy
thì từ xa đã nhìn thấy anh đứng ở cổng sân. Nhìn thấy cô, anh sải bước băng
qua.
Cố Nguyên đưa tay ra cầm lấy chiếc túi trên tay cô rồi
vuốt tóc cô, ôm cô vào lòng, cả hai cùng thả bước chầm chậm về nhà: “Sớm vậy mà
em đã dậy rồi, sao em không ngủ thêm một lúc nữa?”
“Em không ngủ được, dậy giúp mẹ mua ít