XtGem Forum catalog
Sống Chung Sau Ly Hôn

Sống Chung Sau Ly Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324233

Bình chọn: 8.5.00/10/423 lượt.

y có

công bằng với con của chúng ta hoặc có công bằng với anh hay không?”

Dứt lời, Cố Nguyên hạ cửa xe xuống rồi lái xe đi.

Tô Dao đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, lời nói của Cố

Nguyên khiến trái tim cô như tắc nghô cảm thấy khó chịu vô cùng.

Muốn có một kết cục lưỡng toàn xem ra thật khó.

Chiếc xe của Cố Nguyên vừa ra khỏi sân chưa đầy một

phút thì chiếc xe SUV màu đen đã ngoặt vào trong sân.

Tô Dao đang định quay người bước vào nhà, nghe thấy

tiếng xe hơi, nghĩ là Cố Nguyên quay về, cô vội quay người nhìn lại thì chết

sững tại chỗ.

Chiếc SUV màu đen dừng lại, bước xuống là một người

đàn ông cao lớn, anh bước thẳng tới phía cô.

Hứa Đông Dương tháo găng tay ra, anh nhìn quanh, cuối

cùng dừng lại ở Tô Dao: “Tôi còn cho rằng chỗ này rất khó tìm, không ngờ lại dễ

tìm như vậy.”

Tô Dao cảm thấy vô cùng bực bội, vừa mới tranh cãi với

Cố Nguyên thì người cô không muốn gặp nhất lại tìm tới.

“Thì ra nhà em ở đây.” – Hứa Đông Dương dừng lại hồi

lâu rồi quan sát thái độ của Tô Dao - “Hình như em không muốn gặp tôi?”

Gương mặt anh hiện ra nụ cười châm biếng: “Sao vậy,

bởi vì em và hắn quyết định tái hôn nên sợ tôi đến phá hỏng việc của em?”

Tô Dao bất giác quay đầu nhìn về phía sau lưng, may mà

bố mẹ Cố Nguyên đều đang ở trong phòng. Tô Dao chau mày, bước ra ngoài: “Có

việc gì ra ngoài nói.”

Hứa Đông Dương đứng tại chỗ một lúc, cuối cùng cũng đi

theo cô.

Hai người đi một mạch tới công viên cạnh bờ sông. Tô

Dao sau khi biết chắc chắn rằng cuộc trò chuyện của mình và anh không bị người

quen nghe thấy mới bắt đầu nói: “Hứa Đông Dương, thực ra anh muốn gì?”

“Em thực sự muốn tái hôn với anh ta?” Anh cúi đầu nhìn

cô.

“Đúng.”

“Tại sao?

“Cố Nguyên là một người chồng tốt.”

“Nếu là một người chồng tốt, vậy sao ban đầu em còn ly

hôn?”

“Đó là sai lầm của tôi” – Tô Dao dừng lại rồi nói tiếp

– “Hứa Đông Dương, tôi muốn nói cho anh biết, chuyện giữa tôi và anh đã trôi

qua từ rất lâu rồi, tôi bây giờ có cuộc sống riêng của mình, tôi có người thân

của mình, tôi không muốn anh tới tìm tôi, làm phiền tôi…”

Tại sao cô lại dứt khoát rời bỏ anh không một chút lưu

luyến?

Nhưng chỉ cần từ ánh mắt, lời nói anh đều có thể cảm

nhận được rằng cô còn tình cảm với anh.

Nếu đã như vậy, tại sao cô lại kiên quyết rời xa anh?

“Dao Dao.” Hứa Đông Dương bước lên phía trước, ép cô

lùi sau tới tận lan can bao quanh bờ sông, đến khi cô không thể lùi thêm được

nữa, anh cúi đầu nhìn cô: “Muốn anh đi thì hãy nói với anh rằng em không yêu

anh.”

Tô Dao hít một hơi, quay đầu nhìn Hứa Đông Dương, nói:

“Tôi không yêu…”

Trong lòng anh chợt dâng trào sự tức giận, tức giận

cô, tức giận với chính mình.

Tại sao khi đối diện với cô, anh lại giống như một đứa

trẻ, anh không hiểu tại sao mình đã cố gắng nhiều như vậy mà lại không có được

cô?

Hứa Đông Dương kéo mạnh Tô Dao về phía mình, hôn cô,

ngăn không cho cô nói những lời tiếp theo.

Tô Dao giãy giụa, anh bèn dùng sức siết chặt mọi phản

kháng của cô.

Môi anh mạnh mẽ đến đau đớn, đáy mắt anh trào dâng sự

tức giận. Mùi máu giữa những kẽ răng đang lan đi, anh vẫn không buông cô dù

đau, ngược lại, anh càng hôn cô thật sâu, muốn chiếm đoạt cô.

Khao khát từ nụ hôn, môi Hứa Đông Dương vừa đỏ vừa

sưng, thậm chí còn bị cắn chảy máu. Vừa mới buông ra, Tô Dao đã đưa tay tát anh

thật mạnh.

Hứa Đông Dương vội nắm chặt bàn tay cô đang tát vào

mặt anh, giọng trầm xuống: “Bây giờ mới chỉ là một nụ hôn thôi mà em muốn tát

anh?”

Mắt cô long lanh ngấn lệ, cô cảm thấy xấu hổ tủi nhục,

và còn một thứ khác nữa, khiến cô trở nên giận giữ thương tâm.

Tô Dao như vậy khiến trái tim Hứa Đông Dương như mềm

ra, tay anh khẽ nới lỏng: “Dao Dao…”

“Anh đi đi!” – Tô Dao giật tay ra khỏi anh, nhìn anh

lạnh lùng – “Tôi nói với anh thêm một lần nữa, tôi không yêu anh, tôi bây giờ

có cuộc sống riêng của mình, anh đừng luẩn quẩn quanh tôi nữa.”

Tô Dao bỏ đi vội vã, cô không muốn ở lại bên Hứa Đông

Dương thêm một phút nào nữa.

Cô cảm thấy mình bị sỉ nhục, anh không bao giờ để ý

đến nguyện vọng, mong muốn cũng như suy nghĩ của cô, anh luôn cướp đoạt lấy

những gì anh muốn. Cô cảm thấy lo sợ, lo sợ sự việc vừa rồi bị người nhà nhìn

thấy, lo sợ cái tin cô và Cố Nguyên ly hôn bị người nhà phát giác, lo sợ Hứa

Đông Dương sẽ tiếp tục đi theo phá hỏng cuộc sống bình yên vốn có của cô.

Cô cảm thấy buồn.

Những tình cảm khác nhau đan xen trong cô khiến cô

không thể bình tĩnh trở lại.

“Dao Dao.”

Bước chân cô đột nhiên dừng lại, cô cố gắng lấy lại

bình tĩnh, quay người nhìn sang, không biết mẹ Cố Nguyên đã đi ra khỏi cổng

khuôn viên khu nhà từ lúc nào.

Mẹ Cố Nguyên nhìn gương mặt đỏ bừng của Tô Dao một

cách nghi ngờ: “Con làm sao vậy?”

“Con không sao, con lạnh quá.”

Tô Dao gượng cười: “Mẹ, sao mẹ lại đứng ở đây?”

“Không phải là dì của Cố Nguyên tới sao? Dì vừa mới ở

tỉnh khác về, không biết nhà chúng ta ở đâu nên mẹ ra cửa đón.

Hai người đang nói chuyện thì Hứa Đông Dương chậm rãi

đi tới. Tô Dao bỗng chốc cảm thấy căng thẳng, nhìn anh đang từng bước từng bước

tiến lại gần.

Anh