
o anh một sự
chứng minh, anh và em thực sự gắn kết bên nhau.”
Nhận thấy năm nay sẽ không đón tết ở nhà, hai người
đành dắt theo con ra siêu thị mua chút thực phẩm về chuẩn bị.
Không ngờ vừa về tới cửa nhà thì nhìn thấy mẹ Tô Dao
đang ngồi ở hành lang.
Tô Dao kinh ngạc, vội vàng đặt đồ đang cầm trong tay
xuống, bước nhanh tới: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Mẹ Tô Dao ngẩng đầu nhìn con gái, con rể rồi chậm rãi
đứng dậy khi được Tô Dao dìu: “Mẹ qua đây xem Tô Thư sao rồi. Hơn nữa, sắp tết
rồi, có việc gì thì cũng còn giúp các con.”
“Nhưng mẹ cũng không thể ngồi trên sàn được, lạnh
lắm!”
Tô Dao dìu mẹ vào phòng, ngồi lên ghế sofa. Mẹ Tô Dao
lắc lắc đầu: “Mẹ đến thấy các con không ở nhà. Bên ngoài thì lạnh, đứng lâu quá
ở hành lang, ây da, tuổi cao rồi nên đứng lâu tê chân, phải tìm chỗ nào sạch sẽ
ngồi tạm xuống thôi.”
Cố Nguyên cất đồ xong, đẩy Tô Thư cho con bé sang một
bên chơi, không cho dựa và bà ngoại rồi bưng một cốc nước nóng cho mẹ Tô Dao:
“Mẹ, mẹ uống cho ấm.”
“Mẹ, bên này lạnh lắm, nếu mẹ qua đây cũng phải điện
thoại cho chúng con chứ?” – Tô Dao nhìn mẹ đầy trách móc – “Mẹ chẳng coi trọng
sức khỏe của mình gì cả.”
Mẹ Tô Dao đón lấy cốc nước nóng, im lặng không nói gì.
“Dao Dao, em đi làm chút đồ ăn đi, cả sáng mẹ tới đây
chắc đói rồi.”
Cố Nguyên ngắt lời Tô Dao, khẽ nháy mắt ra hiệu cho
cô. Tô Dao miễn cưỡng đứng dậy rồi đi vào bếp: “Buổi trưa cả nhà muốn ăn gì
nào?”
“Con muốn ăn bánh!” – Tô Thư giơ tay.
Tô Dao cúi xuống cười cười, đưa tay bẹo má con: “Được,
mẹ làm bánh cho con.”
“Anh thế nào cũng được.” – Cố Nguyên cười.
“Để mẹ giúp con.”
Mẹ Tô Dao nói đoạn, đặt cốc nước xuống rồi đứng dậy.
Cố Nguyên vội ngăn mẹ lại thì bị mẹ Tô Dao đẩy qua một bên: “Mẹ đã nhốt bố con
ở nhà, hơn nữa mẹ tới đây vốn là muốn giúp các con, để mẹ làm việc gì đi.”
Cố Nguyên cãi không được, đành để tùy ý mẹ.
Tô Thư bỗng chốc nhào vào lòng Cố Nguyên: “Ba, ba chơi
với con.”
“Được, ba chơi với con.”
Cố Nguyên một tay bế Tô Thư, một tay cầm đồ chơi của
con đi ra ngoài.
Mẹ Tô Dao nhìn Cố Nguyên bế Tô Thư đi vào phòng cháu
mới quay đầu nhìn sang con gái, nói nhỏ: “Tối qua các con về không sao chứ?”
“Cố Nguyên là người như thế nào chẳng lẽ mẹ lại không
hiểu rõ sao, có thể thế nào chứ?”
Tô Dao đỏ mặt, cô không thể nói cho mẹ, tối qua Cố
Nguyên cuồng dại yêu thương cô cả một đêm.
Mẹ Tô Dao quan sát kĩ nét mặt của con gái, thấy không
có gì khác thường thì khẽ gật đầu, dường như lúc này bà mới an tâm: “Mẹ và bố
con lo lắng suốt cả đêm không ngủ. Tối qua Cố Nguyên nói đi là đi, chúng ta lo
lắng các con về nhà gây gổ, sợ không có người bên cạnh, con lại bị ức hiếp.
Thực ra những chuyện như vậy có mấy người đàn ông có thể bao dung được…”
“Mẹ!”
Tô Dao cắt ngang lời mẹ: “Mẹ đừng nhắc chuyện này nữa
có được không?”
“Dao Dao.”
Mẹ Tô Dao đặt mớ rau trên tay xuống, nhìn nét mặt con
gái, nói: “Hôm qua xảy ra việc tày đình như vậy, mẹ chỉ lo cho con. Hôm nay mọi
việc đã không sao, con nói rõ với mẹ, chuyện thực hư ra sao?”
“… Có thể có chuyện gì chứ?”
Dao Dao lẩn tránh ánh mắt của mẹ, cúi đầu nhặt rau.
Chuyện của Hứa Đông Dương dù cô có nói như thế nào, dù
đứng ở góc độ nào thì đến tai các bậc phụ huynh cũng sẽ hoàn toàn trở thành một
việc khác.
Vì vậy cô chỉ còn cách im lặng.
Thái độ của Tô Dao khiến mẹ cô khẽ chùng xuống. Con
gái của mình thì mình phải là người hiểu rõ nhất, mỗi khi con nói dối hoặc trốn
tránh thì nó đều tìm cách lẩn tránh ánh mắt của mình.
Mẹ Tô Dao khẽ ôm lấy ngực, để đè nén sự hoài nghi kinh
hãi trong lòng, bà cố gắng nói giọng bình thường: “Dao Dao, con và Cố Nguyên đã
là vợ chồng được sáu năm rồi, Tô Thư cũng đã lớn như vậy, con đừng nhất thời hồ
đồ mà hủy hoại đi gia đình này. Có được Cố Nguyên là người chồng tốt như vậy
chính là phúc con tu được từ kiếp trước.”
Tô Dao cụp mắt nhìn xuống. Lời nói từ đáy lòng mẹ như
rót vào trái tim cô.
“… Con biết.” Cô khẽ đáp.
Đêm đó mẹ Tô Dao ngủ cùng Tô Thư, sau khi chuẩn bị
giường cho hai bà cháu xong, Tô Dao mới nhẹ nhàng quay trở lại phòng Cố Nguyên.
Anh vẫn chưa ngủ, đang ngồi tựa đầu vào giường đọc tạp
ch, nhìn thấy cô đi vào, anh khẽ đập đập vaog chỗ bên cạnh mình: “Lại đây.”
Tô Dao nghe lời anh, bước lại. Cố Nguyên đưa tay ra ôm
cô vòa lòng, tiện tay tắt đèn, rồi đưa tay mở cúc áo cô.
“Cố Nguyên…”
Tô Dao lẩn tránh nụ hôn của anh, cô muốn đẩy anh ra
nhưng không được: “Mẹ và Tô Thư vừa vào phòng thôi.”
“Ừm.”
Anh đáp lại bằng giọng mũi, nhưng vẫn chúi đầu vào
vùng ngực mềm mại của cô.
Cô không nghĩ Cố Nguyên là một người đàn ông ham muốn
tình dục.
Cô nhớ lại lời nói của anh với cô đêm qua.
Anh mong muốn có một đứa con với cô, như vậy mới thực
sự gắn kết anh và cô lại bên nhau.
Cảm giác Tô Dao vẫn còn lo lắng suy tư mà không chú ý
tới anh, Cố Nguyên khẽ nhướng mày, nắm chặt tay Tô Dao, rồi hôn từng ngón tay
cô, trong bóng tối anh vẫn nhìn chăm chắm vào cô: “Em đang nghĩ gì vậy?”
“Cố Nguyên.”
Tô Dao giơ tay khẽ ôm lấy mặt anh, muốn nói với anh về
việc đứa con. Nhưng nhớ đến những lời nói