
i của năm trước nữa, xem ra hắn đã chuẩn bị sẵn.
Phong Lưu chỉ vào một mục chi tiền mua gạo rồi nói:
“Nàng nhìn giá gạo ở đây, viết là hai lạng ba một tạ gạo, nhưng bình thường gạo
chỉ có giá một lạng một tạ là cùng, năm ấy cửa hàng gạo nhập hàng từ Vũ Thành,
nhưng Vũ Thành năm ấy được mùa to, sao có thể bán gạo đến giá hai lượng ba một
tạ, chỉ có đứa ngốc như nàng mới không nhìn ra khuất tất.”
Thanh Hề nhìn sổ sách ngẩn người, Phong Lưu sai Cần
Thư dọn cơm trưa lên, quay đầu thấy Thanh Hề vẫn ngơ ngẩn, biết nàng vẫn đang
bàng hoàng.
Cơm trưa là một món canh, bốn món mặn, bốn món rau.
Lâm Lang đi vào hầu hạ Thanh Hề rửa tay, đứng bên cạnh định gặp thức ăn cho
Thanh Hề, lại bị Phong Lưu bảo lui xuống.
Thanh Hề là động vật ăn thịt điển hình, đũa chỉ chăm
chăm gắp thịt dê, đang ăn lại thấy Phong Lưu gắp cho nàng rau cải.
Thanh Hề làm như không trông thấy rau cải, tiếp tục
tấn công đĩa thịt dê, sáng sớm đã vận động, vừa rồi còn xem sổ sách một lúc
lâu, đói đến bụng dán vào lưng. Tiếc là đũa còn chưa chạm đến thịt dê đã bị đũa
của Phong Lưu gõ lên.
“Sao nàng không chịu ăn rau, thịt cũng phải ăn, rau
cũng phải ăn. Bảo sao nàng yếu ớt, xem ra đều tại ta nuông chiều.”
Thanh Hề oán thầm, ngài chưa từng sống những tháng
ngày dài không được ăn thịt, kiếp trước nàng phải sống khổ đến nỗi, nhìn con
chuột cũng chảy nước miếng, kiếp này đương nhiên chỉ thích ăn thịt.
Thanh Hề căm giận cắn rau cải.
Phong Lưu ung dung nói: “Phải công nhận mùa đông ăn
lẩu là ngon nhất, mà đã nói đến lẩu thì lẩu của Đức Bảo Cư ở phía Tây kinh
thành là ngon nhất. Nước lẩu là công thức gia truyền nhà họ, vừa thơm vừa ngọt,
nhưng nổi tiếng nhất vẫn là thịt dê, một con dê chỉ lấy được hai ba cân thịt để
dùng, nạc mỡ vừa đủ, lại thêm đao công lợi hại, thái thịt mỏng như tờ giấy, vừa
nhúng vào nước lẩu liền chín, gia vị cũng rất độc đáo, có tiêu Tứ Xuyên, vừa ấm
người lại kích thích vị giác.”
Món lẩu đó đương nhiên là Thanh Hề chưa được ăn, chỉ
có đàn ông được tự do hành tẩu mới có thể thưởng thức những mỹ vị đó. Chỉ nghe
thôi cũng thấy chảy nước miếng. Nàng chỉ không hiểu tại sao Phong Lưu lại tự
dưng nhắc đến chuyện này, Thanh Hề ngẩng đầu nhìn Phong Lưu chằm chằm.
“Nếu hôm nay nàng chịu ăn năm gắp rau cải, sau đó đi
xem sổ sách, tìm ra được ba chỗ dối trá, thì ta sẽ đưa nàng đến Đức Bảo Cư ăn
lẩu dê.”
Thanh Hề cảm thấy vui như muốn phát điên lên mất. Nhìn
Phong Lưu với vẻ không thể tin nổi, hắn nói sẽ dẫn nàng ra khỏi phủ đi ăn nhà
hàng, chuyện đó không có chút dấu hiệu nào là việc mà Tề Quốc công lạnh lùng
nghiêm khắc có thể làm.
“Thật vậy không, Đình Trực ca ca?” Thanh Hề mừng đến
phát khóc.
“Đừng vui vẻ quá sớm.” Phong Lưu không thương tiếc hắt
cho Thanh Hề một gáo nước lạnh
Nhưng câu đó sao đả kích được nhiệt tình của Thanh Hề,
nàng quyết đoán buông tha đĩa thịt dê, ngược lại còn chăm chỉ ăn rau
“Mới ăn thế đã xong bữa?” Phong Lưu xoa bụng Thanh Hề,
bụng nàng vẫn mềm, hiển nhiên là chưa no.
“Thiếp để bụng tối còn đi ăn.” Thanh Hề làm nũng, vội
gọi Lâm Lang mang trà súc miệng, sợ Phong Lưu lại ép ăn thêm.
Suốt một buổi chiều, Thanh Hề vô cùng chăm chỉ, không
biết mệt nhọc, xem sổ sách tập trung như đọc Tây Sương Ký, khiến Phong Lưu cũng
phải kinh ngạc.
Thời điểm mặt trời ngả về hướng Tây, Thanh Hề ôm quyển
sổ đến trước mặt Phong Lưu, phấn khởi nói: ” Đình Trực ca ca, thiếp tìm xong
rồi.” Không phải là ba chỗ gian dối, ba mươi chỗ nàng cũng tìm ra, nhưng không
thể biểu hiện xuất sắc quá, nếu không sau này sẽ không được gặp chuyện tốt thế
này một lần nữa, thế nên Thanh Hề giấu tài.
Phong Lưu nhướng mày, ý bảo nàng tiếp tục.
Thanh Hề thật sự tìm ra hai chỗ gian dối, còn phân
tích rất chuẩn xác, đến chỗ gian dối thứ ba thì Phong Lưu phải ngạc nhiên vì
khả năng học hiểu của nàng, thầm nhủ hắn đã quá coi thường nàng.
“Đình Trực ca ca, ngài nhìn chỗ này đi, cửa hàng tơ
lụa bán vải dệt mà đề giá ba văn tiền một thước.”
“Ồ, sai chỗ nào?” Phong Lưu biết rõ còn cố hỏi.
“Đương nhiên là sai, lỗi sai nghiêm trọng.” Thanh Hề
từng bị gả cho nhà nghèo, từng bị cơm áo gạo tiền làm cho đau đầu, sao có thể
không biết giá trị của vải dệt, nhưng sự thật đó không thể hé lộ nửa lời, kiếp
này của nàng, trước giờ vẫn là làm chủ nhân nhà giàu, bố thí kẻ nghèo. Kiếp này
Thanh Hề chỉ dùng vải dệt để lau người lau tay, dùng một lần là bỏ, nàng không
phải người có thể biết giá trị của vải dệt
“Tuy rằng thiếp không biết giá chính xác của vải dệt,
nhưng hôm trước nghe nói khi may quần áo cho Tấn Ca Nhi, đại a đầu của cháu lấy
ba mảnh vải làm tất cho cháu, bị Tạ tỷ tỷ biết được, thế là bị mắng tơi bời,
thiếu chút nữa là bị đuổi đi. Nếu giá chỉ là ba văn tiền một thước, thiếp nghĩ
Tạ tỷ tỷ tuyệt đối không giận đến mức đấy.”
“Xem ra Thanh Hề nhà ta thật thông minh.” Hiếm có khi
Phong Lưu khen ngợi Thanh Hề.
“Quá khen quá khen.” Thanh Hề mở to mắt nhìn Phong Lưu
đầy trông chờ.
“Tốt, hỏi nàng một câu này nữa, nếu nàng trả lời được
tại sao chưởng quầy bán rẻ vải dệt, tháng hai tới, khi Bảo Quốc