
Tự mở hội ta sẽ
đưa nàng đi xem một lần.”
Giờ khắc này Thanh Hề cảm thấy Phong Lưu lợi hại cực
kỳ, nói câu nào là trúng chỗ hiểm của nàng câu ấy, hội ở Bảo Quốc Tự nàng ao
ước được đi đã lâu.
“Vậy còn tối nay?” Thanh Hề cắn môi.
“Đã bao giờ ta nói mà không giữ lời chưa?” Phong Lưu
hỏi lại.
Thanh Hề mừng rỡ ôm lấy Phong Lưu hôn lên má hắn, ngay
sau đó được chứng kiến vẻ sững sờ rất hiếm hoi trên mặt Phong Lưu.
“Đi ra ngoài thì được, nhưng không được về muộn, mẹ
nhất định sẽ chờ nàng.”
Thanh Hề đang cảm kích Thái phu nhân không biết để đâu
cho hết, “Không đâu, trước khi đi thiếp sẽ xin phép mẹ, xin ngủ bên này tối
nay.”
Phong Lưu sờ mũi không nói gì, chỉ nhìn Thanh Hề rồi
cười cười, vì nàng đang rất xấu hổ.
Cuối cùng Thanh Hề đóng giả làm gã sai vặt để theo Phong
Lưu ra ngoài, dù sao nàng cũng đã mười bảy tuổi, không thể che dấu những đường
cong nữ tính, thế nên chỉ còn cách đóng giả làm sai vặt. Nhưng cách này không
hề tệ, triều đại này không cho quan viên đến kỹ viện, đặc biệt là kinh thành –
địa phương dưới chân thiên tử, muốn vui vẻ chỉ có thể tìm con hát. Vì thế khi
con em quý tộc quan lại quý nhân ra ngoài, có ai không dẫn theo cô nương đóng
giả sai vặt. Hóa trang như vậy, Thanh Hề sẽ không phải lo chuyện bị người khác
trêu ghẹo hay làm khó dễ.
Mặt tiền Đức Bảo Cư không lớn, có hai tầng, khách khứa
ngồi kín, đèn đuốc huy hoàng, náo nhiệt phi phàm. Ngoài dịp tết, Thanh Hề ở
Quốc công phủ cũng chưa từng thấy cảnh tượng náo nhiệt thế này.
Tiểu nhị vừa thấy chấp sự Quách An của Phong Lưu liền
mời chào nhiệt tình, “A, Quách gia đến rồi, mời vào mời vào, hôm nay mới có
thực phẩm tươi sống từ thảo nguyên, đang định báo cho ngài một tin, thì đã thấy
ngài tới rồi, các vị mời vào.”
Không phải tiểu nhị ngu đần nên không nịnh hót Phong
Lưu, mà là vị lão gia mặt lạnh này tuy đã tới mấy lần, nhưng không thích việc
nịnh hót, tiểu nhị thấy khó đương nhiên biết rút kinh nghiệm. Mời chào Quách An
cũng là được rồi, có mấy người được làm chấp sự cho Tề Quốc công chứ.
“Còn phòng riêng không?” Quách An hỏi.
“Có, ngài đã đến đây, dù không có cũng phải thành có.”
Tiểu nhị khua môi múa mép.
Khi chờ dọn phòng, còn nghe thấy tiếng chưởng quầy
đang xin lỗi vị khách nào đó vì hủy phòng của họ. Phòng riêng này hướng ra vườn
hoa ở đằng sau Đức Bảo Cư, cảnh sắc không tệ chút nào. Quách An sai tiểu nhị
đặt một bình phong vào giữa, chia làm hai gian nhỏ, đặt hai bàn.
Quách An còn dặn riêng với tiểu nhị, hôm nay không gặp
bất cứ ai, người nào tìm cũng phải từ chối. Món lẩu ở Đức Bảo Cư nổi danh kinh
thành, rất nhiều quan to quý nhân tới chỗ này hàng ngày, xác suất gặp người
quen là rất lớn, rỗi rãi có thể tiếp đón, không rỗi rãi phải từ chối.
Tiểu nhị dạ vâng liên tục, không bao lâu đã bê lên hai
nồi nước lẩu nóng bốc khói cùng rất nhiều đồ ăn bầy kín bàn. Còn có một vò rượu
Ngọc Đường Xuân mà các vị khách này ưa thích. Tuy rằng Phong Lưu không tới
thường xuyên, nhưng sở thích của quý nhân như hắn tiểu nhị không dám quên, đó
chính là lý do để Đức Bảo Cư nổi tiếng toàn thành.
“Hâm nóng một bình Bách Hoa Mật mang lên đây.” Phong
Lưu lên tiếng.
Tiểu nhị tuy băn khoăn, nhưng vẫn vâng dạ. Ngọc Đường
Xuân là liệt tửu, là thứ rượu đàn ông thích uống nhất vào mùa đông, Bách Hoa
Mật vừa thanh lại vừa ngọt, là sở thích của phái nữ. Kỳ thật băn khoăn không
chỉ thế, tiểu nhị vô cùng thắc mắc, cũng chỉ có bốn người đi với nhau, sao lại
phải chia thành hai bàn, quý ngài mặt lạnh kia ngồi một mình, đứng sau lưng là
một gã hầu ẻo lả, tình huống thật quái dị, ăn lẩu phải đông vui, cho dù mang
nặng tư tưởng giai cấp cũng không cần phải ngồi một mình thế, tiểu nhị cảm thấy
rất khó hiểu.
Nhưng chuyện đó không cần hắn quan tâm, tiểu nhị cũng
mặc kệ, nhanh chóng mang một bình rượu lên.
Rượu và thức ăn có đủ rồi, Thanh Hề mới ngồi xuống bên
trái Phong Lưu, nhìn nồi nước lẩu bốc khói nghi ngút cùng đĩa thịt dê thái mỏng
như tờ giấy, chỉ hận không thể ngăn nước miếng chảy ra.
Thanh Hề cũng không khách khí với Phong Lưu, nhúng một
miếng thịt dê vào nồi lẩu, quả nhiên là mềm mà không ngấy, tươi mà không bị
mùi, vị mềm mại như tan trong miệng, khiến người ta không muốn ngừng.
Càn quét xong, Thanh Hề nhăn mặt.
“Đau bụng sao?” Phong Lưu lo lắng hỏi.
Thanh Hề chớp mắt làm nũng nhìn Phong Lưu, “Không
phải, là nghĩ đến chuyện sau này không được ăn lẩu dê của Đức Bảo Cư nữa lòng
thiếp liền đau đứt ruột đứt gan.”
“Chết vì ăn.” Phong Lưu trừng mắt nhìn Thanh Hề, sao
hắn có thể không đoán ra cái tâm tư nhỏ nhoi của nàng.
Kỳ thật hôm nay Phong Lưu dẫn Thanh Hề đi ăn lẩu dê đã
có chút hối hận, không hiểu bản thân nhất thời hồ đồ thế nào lại nhận lời nàng.
Việc hắn dẫn Thanh Hề đi khiến Quách An và Thính Tuyền đều vô cùng kinh ngạc,
rất không giống tác phong bình thường của Phong Lưu, bị bọn họ nhìn với ánh mắt
kỳ cục, Phong Lưu cảm thấy rất khó chịu.
Giờ thấy Thanh Hề ăn được, đến cả rau dưa cũng vì có
nước lẩu thơm ngon mà ăn nhiều hơn bình thường, lòng Phong Lưu cũng cảm thấy an
ủi hơn một c